
hận rất rõ một luồng gió mát đang mơn man nơi tấm lưng áo đã
đẫm mồ hôi, một buổi lượn phố ko mục đích…Khi anh khẽ quay mình , và em ở đó, mỏng manh trong chiếc váy trắng bay bay, xoắn xít cùng đôi chân
thon dài. Em đứng gọn trong váng chiều lấp lánh, đôi mắt trong veo ươn
ướt lệ nhòa, tóc em buông rơi vô tư vương vào gió…
Em chỉ gọi một tiếng “Anh”, nghe như có chút nghẹn ngào,tức tưởi
song vẫn bình yên đến vậy, giống như khoảng trời xanh trước mặt, chút
mây vụn bông bông nơi xa tít… Mặc kệ những dòng xe đông đúc, mặc kệ
người qua kẻ lại, mặc kệ những tán cây, những ngôi nhà; giây phút đó,
Vũ chỉ nghe tiếng gió, mềm và êm… chỉ ngửi thấy mùi hương từ làn tóc bay bay và em giống như thiên thần bé nhỏ có đôi cánh màu xanh rất hiền
,rất mát , trên cái nền lấp lánh nắng chiều…
.Lời mời café buột ra rất nhanh, không nghĩ ngợi, không kịp rút
lại…Vũ cũng không hiểu chính bản thân mình khi ấy, anh tin vào một buổi
chiều quá đẹp cho trái tim loạn nhịp… và hôm nay, cũng không nghĩ ngợi,
không kịp rút lại, Vũ yêu cầu Linh nghỉ việc…Lần thứ 2 Anh làm một điều chính bản thân anh không hiểu…
Bảo vệ người một đứa con gái khỏi chính bản thân anh ? Vũ hơi giật mình vì tiếng gõ cửa đột ngột. Anh chau mày…
Là Phương, cô trưởng phòng xinh đẹp, con gái một người ông bạn lâu năm
của ba anh.
- Anh à,..
- Có chuyện gì không? Bây giờ vẫn đang giờ làm việc đấy?
Vũ gần như quên mất một tháng nay dân tình trong công ty đang đồn ầm lên về chuyện của họ. Anh hoàn toàn không có ý niệm về chuyện đó.
- Ba em, ông ấy…
- Anh đã nói bao nhiêu lần là đừng mang ba em vào những câu chuyện của em nữa. Anh không thích ông ấy!
- Nhưng mà, ông ấy muốn mời anh dùng cơm?
Vũ hơi bất ngờ, rồi như hiểu ra, anh khẽ nhếch mép, ngả người ra sau ghế, xoay xoay cây bút , lạnh lùng:
- Để làm gi?
- Về chuyện chúng mình! Cô rụt rè đưa mắt nhìn anh, rồi cúi mặt, di di
mũi giày trên mặt sàn, thở mạnh. “ Ba muốn anh ra mắt, để 2 gia đình đi
lại cho thoải mái!”
Vũ đưa mắt nhìn cô gái đang co rúm trước mặt mình ngao ngán:
- Xin lỗi, nói với ông ấy là tôi bận! Tôi quá mệt mỏi với công việc rồi ,cô thấy đấy.
- Em… Anh có thể sắp xếp được không ? Ba rất muốn gặp anh. Ông ấy thật sự lo cho chúng mình mà.
- Gặp tôi để làm gì? Qua lại gì? Tôi không có nhã hứng. Về nói với ông
ấy thế. Và chắc là ba tôi sẽ được mời đi ăn thay thế. Rất tiếc! tôi
không thấy phiền về điều đó!
Khuôn mặt Phương trắng bệch, cô như con mèo lười bị đuổi ra khỏi nhà mà không hiểu sao mình lại bị vưt bỏ.
- Em…. em nghĩ cũng đã đến lúc có thể gặp…
Vũ đứng lên, bước chân lại phía Phương, nâng khuôn mặt đang cúi gằm của cô lên, nói nhỏ vào tai cô:
- Thưa trưởng phòng,cô đang lầm tưởng điều gì đúng không ạ? Cô nghĩ tôi
yêu cô thật sao? Tôi chả thấy đến lúc mình cần làm gì cả?
- Anh nói thế là sao?Mình vẫn yêu nhau mà, ba em chỉ muốn…
Mặt Phương hoàn toàn không còn giọt máu, cô hốt hoảng níu lấy cánh tay Vũ.
- Tôi mệt mỏi với từ “ba em” của cô lắm rồi. Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của chúng ta, tôi và cô, hiểu chứ?
- Em không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
- Vậy thì bây giờ cô nên học cách hiểu đi, và chạy sang phòng ba tôi ngay đi và kêu ca với ông ấy… Dù điều đó cũng vô ích thôi.
- Nhưng em yêu anh, yêu anh thật lòng, rất yêu anh!
- Giữ tình yêu đó cho riêng cô ấy, nó không có ý nghĩa gì với tôi đâu. Ra ngoài!!!
- Không, em cần anh, Vũ à, sao lại đột ngột thế được. Anh, em yêu anh!
Vũ thản nhiên, buông tay cô ra khỏi cánh tay anh, Phương ngồi bệt xuống
thảm , nhỏ bé trong căn phòng rộng lớn đến cô quạnh, thảm thiết khóc
lóc. Vũ lạnh lùng, xoay số phòng thư kí:
- Cậu giải quyết đống “ rác” trong phòng giúp tôi. Cậu thư kí có lẽ đã
quá quen với từ “rác” được nhấn mạnh của “ Sếp”, tặc lưỡi, vội vã chạy
vào phòng Vũ.
Anh lặng lẽ, đứng quay lưng lại phía cửa sổ, mặc cho những tiếng kêu
khóc thê thiết của cô trưởng phòng xinh đẹp. Tay Vũ mân mê chiếc chuông
gió màu xanh với những nét trổ tinh tế… Chiếc chuông gió lâu ngày, có lẽ do va đập nhiều vào thành cửa sổ để lại những vết trầy xước nhẹ nhàng
khiến lớp sơn màu xanh tróc đi, còn lại chỉ là những khoảng trắng vô
nghĩa… Mắt Vũ không nhìn những vết xước ấy, anh nhìn về rất xa,một
khoảng không vô định giữa những vệt mây trắng xa và bầu trời biếc… môi
bặm lại, gương mặt không lộ chút gì dễ chịu, hoàn toàn không.
…Linh với tay, mở cánh cổng sắt đã hoen rỉ, từng vụn sắt mảnh bám vào
tay cô, rồi rơi xuống nền gạch đỏ. Mùi hoàng lan bảng lảng nhẹ nhàng bay vào làm phập phồng cánh mũi. Linh thấy dễ chịu… Những giọt nước mắt
trên má đã khô tự bao giờ… cô thấy lòng mình thảnh thơi như chính phút
giây bên anh, Dương của cô. Linh cảm nhận rất rõ những chuyển động khẽ
khàng của mùi hương ấy đọng lại trên từng kẽ lá ,ngọn cây vườn… Xa xa
nơi góc vườn nào đó, có một tiếng hát nhè nhẹ vang lên, rất mỏng, rất
thanh như tan đi trong hương vườn trong trẻo.
. “Rồi một đêm sáng trong có một người đàn ông qua .Họ về xây chiếc
cầu nối bờ vui gặp chị tôi dễ thương,mới xin lời cầu hôn í a chị cũng
muốn lấy ch