
á, ngon chết đi được.
Hoàng Anh lặng nhìn Linh, anh nhìn cô gái mắt đang nhăm nghiền, gương
mặt tỏ rõ niềm sung sướng trước mắt anh. Cô vẫn trẻ con, nhắng nhít và
đáng yêu như ngày ấy. Vậy là ở em vẫn vẹn nguyên sự nghịch ngợm, đáng
yêu, vẫn thèm cười, them nói, thèm vui chơi như con bé cháy đen nắng
cầm đầu cả đoàn quân con nít cả bể ngày ấy. Chỉ có điều đối mặt với
những mất mát quá lớn, những nỗi đau quá đáng sợ, em co mình lại trong
nỗi ám ảnh,d ày xéo, im lặng và không cất nổi tiếng cười. Ba năm rồi,
hầu như Hoàng Anh đi phía sau Linh, những lời hỏi thăm chỉ là một mẫu
đối thoại rời rạc.
- Há miệng ra… Đó, nhai đi.
Linh ném một miếng gà vào miệng anh. Và tồn một miếng to hơn vào miệng
mình. Nhai ngấu nghiến rồi phì cười. Cả má và môi dính đầy mỡ.
- “đứa nào ăn tham nuốt vội là mắc cổ chết nghẹn luôn đó nhá”
Linh bật cười giòn như nắng biển những buổi trưa hè ngày thơ bé. Hoàng
Anh vừa nhắc lại câu cô vẫn thường nói với lũ bạn thời ấy.
- Anh vẫn còn nhớ nhiều thứ ngày bé nhỉ? Em quên rất nhiều rồi. Thỉnh
thoảng nhớ lại em lại ước giá như cho em quay lại ngày đó, dù chỉ trong
một ngày thôi cũng sẽ thoải mái lắm. Họ ngồi xoay
lưng lại nhau chơi trò nói thật. Lá rừng xanh rì. lặng lẽ đu mình trong
gió. Khu Tam Đảo 2 mát rượu và không quá đông đúc. Mỏm đá dủ cao để
Linh có thể thu vào tầm mắt mình cả một không gian xanh mướt bên dưới.
Trập trùng đồng lúa, đồng ngô… dịu mát. Hoàng Anh không vội trả lời, anh đắm mình trong hồi tưởng về chuyến du lịch tuyệt vời để anh được gặp và yêu em, như định mệnh, như duyên phận, của hơn 10 năm trước.
Trời nắng.. Bãi cát lấp lánh như rải đầy những mảnh vỡ thủy tinh nhỏ
xíu.. nóng rát… Mặt biển trong và xanh, phì phèo như chuẩn bị bốc
hơi…Gió lướt qua mang hơi nóng tràn lên táp vào không gian. Phía xa xa
nơi bóng đổ chênh vênh của đỉnh núi, cát dịu hơn, bầu trời lững thững
những đám mây trắng xóa, vang lên tiếng lũ trẻ đang cười đùa:
- Mi phải cầm bông hoa giả vờ ri ri này? Con bé thấp nhất hội, đen thùi
lũi nhưng vầng trán cao và nụ cười rất duyên lại thật đáng yêu đến lạ.
Con bé khéo léo cầm một bó hoa dại đủ màu, khẽ nghiêng nghiêng thẹn
thùng, có vẻ rất “chuyên nghiệp”.
“Đó đấy, hiểu chưa?”
Rồi nhanh chóng trả bó hoa cho cô bạn cô dâu ban nãy
“ Cô dâu” nhỏ xíu trong chiếc quần cộc có hình thủy thủ mặt trăng, chiếc áo trắng dài quá đầu gối, bông hoa mướp to tướng, vàng ươm được cài lên mái tóc ngắn, rối bù.Nó bẽn lẽn nép vào bên “ chú rể”, mặt thẹn thùng
theo đúng kiểu con bạn vừa làm. “Chú rể” là một cậu bé khá cao, nước da
trắng hồng khác hẳn mọi đứa bạn xung quanh. Đám cưới diến ra trọn vẹn
trên một khoảng vuông của bãi cát dài bất tận, chúng “rước dâu” từ lâu
đài bằng cát này đến một lâu đài to hơn nghệch ngoạc nét bút trẻ con:
“Nhà trai” trong tiếng hò reo thích thú của hơn 10 đứa trẻ, đứa nào
cũng cháy đen trong cái nắng miền Trung gay gắt…
“A, cô dâu, cô dâu Cát!”.“ Đẹp đôi quá! Đẹp đôi quá”.
“Chú rể, cười nào, chụp ảnh nào!”
Con bé nhỏ con xoay xoay tay giả vờ làm động tác chụp ảnh. Chú rể đứng
nghiêm, chỉnh lại cái cổ áo… cười tít mắt. Chúng mừng hạnh phúc “đôi vợ
chồng trẻ” bằng những lá mít, lá đa, hay tờ giấy xé từ vở học trò… Tiếng cười rộn vang, lảnh lót làm xôn xao cái nắng hè oi ả…Không ai biết,
trong “đám cưới” đó chú rể khi ấy mới 14 tuổi lại ngồi ước giá như cô
dâu không phải con bé cao cao kia mà là con bé đen thùi lũi, nhỏ tí và
lắm mồm kia. Con bé ấy chính là Linh và Hoàng Anh đã yêu cô ngày từ lần
gặp gỡ đầy tình cờ và một đám cưới “ngốc xít” vậy.
- Em còn nhớ đám cưới không? Có nhớ bọn mình đã nói gì với nhau trong hôm trước khi anh về không?
Thời gian dài và có quá nhiều “đám cưới” và vô số trò chơi mà Linh chủ
trò như thế, Linh chỉ còn kịp nhớ, gia đình Hoàng Anh đã chuyển đi từ
khi Linh còn chưa ra đời. Và nếu không có một chuyến du lịch năm Linh 10 tuổi hẳn họ sẽ không biết nhau. Và nếu không vô tình gặp lại nhau đôi
ba lần giữa thủ đô hiếm người thân này, có lẽ Linh cũng quên mất sự xuất hiện cả Hoàng Anh trong cuộc đời mình.
- Có nhớ những chiếc hộp ước không?
Trong đầu Linh còn mang máng chút hình ảnh của những chiếc hộp ước thắt
nơ xinh đẹp. Thật ra Linh đã không ít lần tò mò muốn đi tìm và xem điều
ước ngày ngốc xít ấy. Nhưng rồi lại nghĩ đến lời hứa với người bạn và cố kìm chế… Rồi dần quên mất. Thứ gì người ta cố mãi không đạt được cũng
khiến người ta ấn tượng lâu hơn thì phải.
….
- Bạn viết gì trong đó thế? Cô bé khẽ nghiêng mình sang tờ giấy của bạn.
- Bí mật! Cậu bé nheo mắt, ra vẻ bí hiểm rồi nhe răng cười, hàm
răng sáng lóa trong bóng tối nhòe nhòe của chiếc đèn pin bé xíu.
- Ai thèm, tớ đi viết bí mật của tớ… Đây nhé, mình chôn ở mỏm đá to nhất này nhé! Cô bé leo tót lên đỉnh mỏm,hào hứng nói với xuống
Trong bóng tối dày đặc của bãi biển về đêm, chúng thi nhau đào thật
sâu, rồi cẩn thận đặt chiếc hộp gỗ vuông vắn chứa 2 chiếc lọ ước bằng
thủy tinh nhỏ nhỏ, xinh xinh phía trên buộc những chiếc nơ ngồ ngộ :
một đỏ, một xanh. Trông thật bắt mắt… Xong đâu đấy,