
ày anh thực sự chỉ cho tôi mượn?"
"Vừa rồi không phải cô nói thế sao?" Niếp Ngân nhíu mày.
"Ừ, đúng vậy." Lãnh Tang Thanh trong lòng kêu rên một tiếng, chính bản thân mình hại mình mà, miệng nói ra những lời đó làm gì?
"Còn chưa đi?" Niếp Ngân nhìn cô một cái.
Lãnh Tang Thanh vội đuổi theo.
_____________________________
Trên đỉnh khách sạn là nhà hàng xoay, độ cao này đủ để nhìn toàn bộ thành
phố Mogadishu trong tầm mắt, bốn phía đều là trắng bạc, giống như đặt
mình vào giữa thiên đường, mỗi gốc của nhà hàng đều là những bông hoa
hồng tươi mới nhất, hoa hồng không phải màu đỏ sậm, mà dường như tận sâu bên trong là một màu tím đậm, mỗi cánh hoa như một chiếc lông vũ mê
hoặc người khác, trôi nổi giữa một không gian to lớn màu trắng bạc này,
giống như một loại tôn giáo của vẻ đẹp thần thánh.
Từ đầu đến
cuối bàn. các món ăn đã được bày lên, mỗi một món ăn đều rất được chú
trọng, mỗi sự trình bày đều có thể nhìn ra sự tỉ mỉ của đầu bếp, có thể
thấy rõ một nếp sống văn minh hiện đại và sự ngang tàng bạo ngược cùng
tồn tại ở đất nước này.
Trên bàn ăn, Lãnh Tang Thanh ăn rất vui
vẻ, ăn ngấu nghiến không chút cấm kỵ, so sánh với người ngồi đối diện
với cô mà nói, Niếp Ngân tao nhã hơn rất nhiều, dáng anh dùng cơm cũng
giống như lúc anh nói chuyện, thong dong bình tĩnh, ưu nhã lạnh lùng,
cũng không cảm thấy dáng vẻ đói bụng của anh.
"Khụ khụ, khụ khụ" Lãnh Tang Thanh sau khi ăn một ngụm tôm lớn, bị xác tôm vướng ở cổ họng, nổi lên một trận ho khan.
Niếp Ngân ngồi đối diện cuối cùng cũng dừng ăn, nhìn thoáng qua cô bất đắc dĩ mà đưa cho cô một ly nước ấm, "Uống nước."
Lãnh Tang Thanh cầm ly nước ấm, uống ừng ực, sau đó mới thở ra.
"Từ từ ăn, không ai dành với cô đâu." Niếp Ngân hiếm khi nói trong lúc dùng cơm, sau khi dùng khăn ướt lau tay, đem một con tôm lớn ở giữa bàn lột
sạch vỏ, sau đó đặt vào trong dĩa của cô, giống như một người đang chăm
sóc một đứa trẻ ham ăn.
Lãnh Tang Thanh không nhịn được mà nhìn
anh, dáng vẻ của anh khiến cô nghĩ tới anh cả và anh hai, trong lòng
không khỏi có chút buồn bã, nhìn anh sau khi lột tôm xong bỏ vào dĩa của cô, nhịn không được mà mở miệng nói, "Cái đó... tôi không phải con nít, không cần phải chăm sóc tôi."
Niếp Ngân giương mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói, "Hành động và cử chỉ đều giống con nít."
"Đó là bởi vì nhà hàng này nấu ăn rất ngon."
"Cô bình thường ăn uống thế nào?" Niếp Ngân xoa xoa ngón tay, động tác vô
cùng tao nhã, đáy mắt dường như hiện lên chút ý cười, "Phụ nữ mà không
chút ra dáng là phụ nữ, sau này làm sao lấy chồng?"
Lãnh Tang
Thanh ăn một ngụm tôm lớn trong miệng, sau đó nuốt xuống chớp chớp mi,
"Thích bản cô nương có khối người, hơn nữa tôi không nghĩ sẽ lấy chồng
sớm như vậy." Miễn là anh cả cô ba ngày đừng trói cô mang về là được. Niếp Ngân dường như đã ăn no, trên thực tế tất cả sự chú ý đều tập trung vào người phụ nữ đối diện. thực ra bọn họ vẫn chưa phải
là bạn thân, thậm chí cho đến bây giờ, anh ngay cả tên cô còn chưa biết, trong lòng có một loại hứng thú, chưa từng thấy người phụ nữ nào khác
người như cô, cũng không giống những người phụ nữ khác làm bộ làm tịch
trước mặt đàn ông, cô rất chân thật, lại luôn biểu hiện như trẻ con, cô
rất thông minh, biết rõ bản thân mình làm thế nào để khiến cho người
khác yêu quý, khiến cho người khác không đành lòng từ chối lời thỉnh cầu của cô.
Lãnh Tang Thanh thấy anh không lên tiếng, nuốt thức ăn
trong miệng xuống sau đó ngẩng đầu nhìn, thấy anh đang suy nghĩ gì đó mà nhìn chằm chằm cô, không khỏi tò mò đưa tay quơ quơ trước mặt anh, sau
khi thấy anh có phản ứng, cơ thể hơi nghiêng về trước cười híp mắt nói:
"Anh không ngại tôi sẽ ăn thêm món ngọt chứ, mỗi lần tôi ăn cơm đều kết
thúc với món ngọt."
Cô thì ngược lại sẽ lôi kéo làm quen.
Niếp Ngân nhìn lướt qua bàn ăn, bên môi hiện lên ý cười nhẹ, cô đúng là rất
cố gắng ăn, không lãng phí lương thực, vỗ vỗ tay gọi người phục vụ, kêu
họ chuẩn bị thêm một phần đồ ngọt, anh nhàn nhạt nói với cô: "Phụ nữ
không phải đều sợ đồ ngọt sao?"
"Vậy đừng đem tôi so sánh với
những người phụ nữ khác là được rồi, con người tôi không có nhiều sở
thích lắm, ngoại trừ ăn và chơi, niềm vui ở đời cùng lắm chỉ thế thôi",
Lãnh Tang Thanh ngược lại không quan tâm, nhún nhún vai, "Hơn nữa, tôi
thích chung một người đàn ông với nhiều người phụ nữ, một ngày béo lên
cũng giảm bớt áp lực rồi."
Niếp Ngân khẽ uống một ngụm rượu vang, mơ hồ mà cười, cũng thật là, người phụ nữ này quả thực có thể làm cho
những người phụ nữ giàu có xấu hổ, Lãnh Tang Thanh hoan hô một tiếng,
liền ăn một miếng bánh ngọt trong tay người phục vụ, ăn như chưa từng
được ăn món ngon như vậy, nói, "Được rồi, anh cho tôi mượn số tiền lớn
như vậy, làm sao ngay cả tên tôi cũng không hỏi?"
"Đây không phải là món tiền cho cô ăn chơi, cầm cho bạn cô, xem như tôi bồi thường cho
tổn thất của cô ấy. " Anh nhẹ giọng nói, quan hệ của anh với em trai hầu như chưa từng đề cập qua với người ngoài, anh cho rằng, anh chẳng qua
chỉ là Niếp Ngân, không liên quan gì đến Đại thiếu