XtGem Forum catalog
Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328085

Bình chọn: 9.00/10/808 lượt.

đi như cũ, cố hết sức bò về phía cha hắn.

Rawson nhìn thấy phản ứng của mọi người, không có nửa khắc chần chờ, kéo

tay Isabella, nhanh chóng chạy đi.

Niếp Ngân quỳ gối tại chỗ, khóe miệng co rúm, miệng thở dồn dập .

Niếp Tích đi đến bên người cha, cánh tay đau đớn giờ phút này đã chẳng để ý,

hắn nâng dậy Niếp Nhân Quân lên, đem đầu của cha nhẹ nhàng đặt lên đầu gối

của mình, một bàn tay vuốt ve mặt ông, tay kia thì bối rối ý muốn ngăn máu

đang chảy ra, rồi sau đó phát hiện căn bản không thể làm được gì, liền gắt gao

đè lại miệng vết thương.

“Không phải như thế...... Sẽ không như vậy......” Hắn run run đôi môi, bất lực lắc

đầu, trong mắt hoảng sợ hơn nữa còn có cả nước mắt, có làm cho người ta

cảm giác tan nát cõi lòng.

“Cha...... Cha không thể cứ như vậy mà đi, cha muốn nhìn còn chưa nhìn thấy

đâu, cha không thể như vậy, mau tỉnh lại, cha, mau tỉnh lại......” Hắn đã chỉ còn

tiếng khóc, thật cẩn thận loạng choạng ôm thân thể cha, sao đó tưởng như nổi

điên, dùng lấy cánh tay của mình đấm lên mặt, trên nắm tay, 4 mặt đều mơ hồ

nhuốn máu .

Tu Nguyệt nhìn hành động của Niếp Tích, đau lòng đến cực điểm, ra sức đi tới

hướng hắn, nước mắt đã ướt đẫm trên mặt cô, khuôn mặt Cung Quý Dương

trầm trọng, thật dài thở dài, không chút hoang mang đi đến bên người Tu

Nguyệt, thay cô tháo dây thừng, dìu cô đứng lên, Tu Nguyệt nhanh chóng chạy

tới bên Niếp Tích, cầm lấy cánh tay hắn, ngăn cản động tác của hắn lại, hai

người khóc rống lên ôm nhau cùng một chỗ.

Lãnh Tang Thanh cũng đã bật khóc, nhìn bên người còn sửng sờ ở tại chỗ,

Niếp Ngân lạnh run, làm sao lại không đau lòng đến cực điểm, cô ôm lấy Niếp

Ngân vào trong lòng mình, muốn nói cái gì đó lại không thể mở miệng, cô đang

khóc không thành tiếng, chỉ lấy tay vỗ vỗ lưng Niếp Ngân, đến hỗ trợ hô hấp

của hắn, gắt gao ôm lấy hắn, dùng nhiệt độ cơ thể mình đều làm cho hắn cảm

thấy được lòng mình ấm áp

Niếp Ngân không có cự tuyệt an ủi của Lãnh Tang Thanh, bả đầu cứ như vậy

mà dựa mà ngực nàng.

“A!!!” Niếp Ngân phát ra tiếng kêu bất lực đầu tiên trong cuộc đời, tiếng kêu thê

lương.

Hắn cảm thấy mình đau quá, chưa từng có đau như vậy, tuy rằng chính mình

giết rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mất đi người thân lại sẽ đau

như vậy, đau đến mức hắn sắp suy yếu đến không chịu nổi.

Cùng với thanh ai của hắn, một trận sấm rền “Ù ù” Rung động.

Mưa to, hạ xuống Mưa to như bộc, liều mạng cọ rửa áp lực và đau thương ở nơi này.

Mưa như có thể chảy xuôi đến khắp ngõ ngách trên thế giới này, nhưng không

cách nào chạm đến lòng người.

Nếu có thể chảy vào trong lòng thì chỉ có nước mắt.

Hai đối ôm nhau vừa mới trải qua tra tấn lớn nhất trên thế giới này, giọt mưa

chảy xuống người bọn họ, tựa hồ muốn làm cái gì đó, nhưng bất đắc dĩ bị bóng

đêm che lại, ngay cả thân mình trong suốt cũng nhìn không thấy.

Ngồi ở trên xe lăn, Niếp Hoán bất lực ngửa đầu, trên đầu là hắc ám vô tận,

ngay cả một tia ánh sáng cũng nhìn không thấy, mưa rơi ở trên mặt hắn, lưu

vào trong ánh mắt hắn, xoang mũi hắn, mà mặt hắn không chút thay đổi, thậm

chí ngay cả ánh mắt cũng không biến đổi, nhưng giờ phút này quanh thân hắn

phát ra hàn ý, tựa hồ mưa có thể đông lại.

Cung Quý Dương bất đắc dĩ mà nghiêm túc, nhìn nhìn Niếp Ngân và Lãnh Tang

Thanh ở một chỗ ôm nhau, trầm trọng đi tới bên người bọn họ, cởi áo của mình

ra khoác trên người Lãnh Tang Thanh, sau đó dừng một chút, lại cởi thêm, làm

thân hình Niếp Ngân cũng chắn vào bên trong.

Cách đó không xa tiếng súng vang lên kịch liệt, Rawson cùng Isabella trốn vào

trong mặt biệt thự, thủ hạ của hắn tất cả đều gắt gao canh giữ ở cửa.

Trên bầu trời chợt sáng ngời, một tia chớp hiện lên trong giây lát rồi biến mất.

"A!" Lãnh Tang Thanh kêu sợ hãi một tiếng.

Cũng không phải bởi vì tiếng sắc bén này mà đột nhiên dọa đến cô, so với

chuyện này càng thêm khủng bố, càng thêm làm cho người ta sợ hãi, vừa mới

chợt lóe khiến cho cô thấy khuôn mặt Niếp Ngân như dã thú, và cùng với ánh

mắt như ma quỷ.

Niếp Ngân đứng lên, đem áo của Cung Quý Dương trên người Lãnh Tang

Thanh bỏ xuống, nhưng trả lại cho Cung Quý Dương, sau đó cởi áo khoác

mình ra, khoát lên người Lãnh Tang Thanh.

Sau đó hắn đi tới bên cạnh cha, kinh ngạc nhìn cha, cố nén bi thống, nhìn chăm

chú thật lâu, lại đứng ở tại chỗ nhìn chung quanh một lần toàn bộ Niếp môn,

khóe miệng phẫn nộ co rúm lại, trên mặt hung ác chưa bao giờ tứng có, một

người chậm rãi đi tới biệt thự.

"Bên này có một chiếc xe đại ba." Niếp Hoán nhắc nhở Niếp Ngân một tiếng,

giọng điệu dị thường bình tĩnh.

Niếp Ngân cũng đã nhìn qua xe đại ba này, lần trước nó suýt nữa bị hắn làm nổ

mạnh, hắn nhìn thoáng qua chiếc xe này, lại quay đầu nhìn nhìn thủ hạ của

Rawson đứng trước cửa, xoay người đi lên xe đại ba.

Niếp Tích nâng cánh tay bị thương, cũng đứng lên, cảm giác đau đớn khôi

phục , hơn nữa lại khôi phục gấp bội, bị mưa to hắt mặt trên, miệng vết thương

vừa đau lại ngứa, hắn thử nhịn một chút, đi theo ở phía sau Niếp Ngân.

"Em không cần đi theo." Niếp Ngân lạnh lùng ra