
à đến bây giờ thôi, ban đầu có hai mươi người
mà giờ chỉ còn sáu người, còn lại đều đã bị Niếp Ngân âm thầm bắt giết chết,
bị trục xuất.
Còn lại sáu người kia không dám lại tản ra , chặt chẽ ở cùng nhau, ở một chỗ
một chỗ tìm kiếm , mà Niếp Ngân ẩn vào trong một góc, có chút không chịu
thua kém âm thầm quan sát mỗi người.
Lại qua một thời gian, Niếp Ngân càng ngày càng bực mình mãnh liệt , đơn
giản là lộ thân phận của mình, sáu cái người kia nhìn thấy mục tiêu, cùng nhau
vọt lên, mà không đến 3 phút, tất cả đều bị Niếp Ngân đánh ngã trên mặt đất,
người người mặt mũi bầm dập, thống khổ rên rỉ .
Huấn luyện chấm dứt, toàn bộ không qua.
Niếp Ngân thực không kiên nhẫn đi về phòng mình, tất cả mọi người im lặng ,
không dám nhiều lời, mọi người đều thực cảm giác rõ tâm tình của chủ thượng
mấy ngày nay đều không tốt.
Ở trong phòng tắm nước chảy vào thân thể, bọt nước từ trên da thịt hắn chảy
xuống, cổ màu đồng, góc cạnh rõ ràng, to lớn thon dài, còn có cái lưng tam kia
có một vết thương vô cùng sâu, đây là vết thương ba năm đó do nổ mạnh nên
bị lưu lại trên người hắn.
Ra phòng tắm, hạ nhân đã cung kính chờ, cầm trong tay một phần tư liệu, nhìn
thấy chủ thượng đại nhân đi ra, chạy nhanh đem tư liệu đưa đến trước mặt
hắn
"Đây là cái gì? Không quan trọng thì bỏ đi." Niếp Ngân cũng không có ý muốn
xem tư liệu.
"Ách... Là người liên lạc truyền tin đến vì nhiệm vụ." Hạ nhân cũng biết tâm tình
của Niếp Ngân, cho nên nói chuyện thật cẩn thận.
"Lấy đi! Các người tự mình xử lý." Niếp Ngân cự tuyệt .
"Chủ thượng đại nhân, người này có vẻ đặc thù, tôi cảm thấy ngài vẫn nên tự
mình xem thì tốt hơn." Hạ nhân tuy khó có thể mở miệng, nhưng vẫn là kiên trì
nói.
Niếp Ngân không nói gì, dùng khăn chà lau tóc, hạ nhân thực hiểu rõ ý chủ
thượng đại nhân mình, mở tư liệu ra nói: "Mục tiêu tên là Niếp Thâm, đây là ảnh
chụp của hắn ta... Hôm nay trời không âm u .
Trong bệnh viện vẫn giống như xưa, bận tối mày tối mặt, chỉ có không khí có
chút không đúng, mỗi một mặt người y tế đều không sáng, tựa như thời tiết
hôm nay.
Giữa trưa, Lãnh Tang Thanh mua cơm tới phòng bệnh Niếp Tích, trong khoảng
thời gian này tới nay, tất cả mọi thứ Lãnh Tang Thanh đều chăm sóc Niếp Tích,
mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, ít nhất lúc trước Lãnh Tang Thanh nằm
viện, Niếp Tích đã chăm sóc cô rất nhiều .
Tất cả đều giống ngày xưa, tiết tấu quen thuộc, quen thuộc đoạn ngắn... Chẳng
qua thân phận hai người đổi lại một chút, Lãnh Tang Thanh có chút sợ, cô cố
gắng áp chế tính ỷ lại, từ một màn này tương tự, dần dần lại phá vỡ ra, vô luận
như thế nào, dù sao nơi này đã để lại cho họ nhiều thói quen.
Niếp Tích đứng sừng sững ở phía trước cửa sổ, có chút suy nghĩ ngắm nhìn xa
xa, trong lúc đó ngón tay thon dài kẹp điếu xì gà cao cấp rám nắng , nó toả ra
khói trắng, bên trong đầy tàn thuốc, khi xoay người nhìn thấy Lãnh Tang Thanh
đến, hắn có vẻ rất cao hứng, ra vẻ miễn cưỡng nở nụ cười.
"Lại hút thuốc? Trong phòng bệnh cấm hút thuốc . Có minh xác số liệu công tác
thống kê, bệnh nhân hút thuốc so với bệnh nhân không có chỉ số tử vong là hơn
40%!" Lãnh Tang Thanh nhìn thấy Niếp Tích vẫn không nghe lời cô dặn như cũ,
có chút tức giận , cảm giác như một bác sĩ không phải đang nói chuyện cho
bệnh nhận nghe mà là lải nhải.
Niếp Tích sẽ không ngại cô phiền, thực nghe lời ném xì gà xuống, thực bất đắc
dĩ nhìn Lãnh Tang Thanh, nhún vai.
Lãnh Tang Thanh nhìn thoáng qua Niếp Tích, cảm giác hắn so với trước kia
càng thêm tiều tụy, ít nhất cô cho rằng như vậy, sau đó mang đồ ăn xếp lên bàn,
Niếp Tích một phần, cô một phần, thực phân biệt rõ ràng.
Loại thức ăn bán ở bên ngoài này làm Niếp Tích muốn ói, nhưng không có biểu
hiện ra ngoài, vẫn thử hỏi một câu: "Thanh Nhi, em sẽ không làm đồ ăn sao?"
Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, chậm rãi cúi đầu, một đôi mắt dần dần thâm thúy, lại
lâm vào trầm tư.
Cô lại nghĩ tới người kia, người duy nhất nhấm nháp đồ ăn do cô làm chính là
Niếp Ngân, tuy rằng cô không muốn làm đồ ăn, nhưng vẫn là chuyên môn hạng
nhất, nhưng cái người Niếp Ngân duy nhất kia không còn, cô không muốn duy
nhất đó mất đi, cho nên cô sẽ không làm đồ ăn cho ai khác.
Ngẩng đầu nhìn Niếp Tích, cô nghĩ đem việc này nói cho hắn, nhưng chỉ cần
hắn nghĩ tới đại ca, tim sẽ đau, cho nên không nói chuyện này, chính là nhẹ
nhàng mà mói một tiếng: "Về sau có cơ hội, tôi sẽ học ."
Niếp Tích cũng phát hiện trong ánh mắt cô có suy nghĩ, nhưng cũng không có
nói gì, trong lòng hắn không hiểu sao có chút bức mình nổi lên.
"Hôm nay mọi người trong bệnh viện làm sao vậy? Nhìn qua so với thường
ngày không giống nhau, có vẻ lòng em rất khỏe." Niếp Tích hỏi, chuyển đề tài,
đánh gãy ý đồ suy tư của Lãnh Tang Thanh.
"Hazzz…!" Chỉ thấy Lãnh Tang Thanh thở dài một tiếng, trên mặt cũng không
có bi thống, chỉ là có nhiều tiếc hận.
Cô buông đồ ăn xuống, hình như nhất thời không muốn ăn, sâu kín nói: "Đêm
qua, viện trưởng bệnh viện này gặp tai nạn, vẫn cấp cứu tới rạng sáng hôm
nay, cuối cùng qua đời... Thật sự đáng tiếc!"
"M