
mặt cô đỏ lên, cô
lấy khủy tay đánh vào ngực hắn, bĩu môi nói: "Sắc lang."
Niếp Ngân mê muội nhìn khuôn mặt phiếm hồng của cô, thỏa mãn cười cười.
Hôm nay hắn ăn mặt hưu nhàn rất khác biệt với ngày trước, một thân hưu nhàn
này biển hiện rõ sự biến đổi từ nghiêm nghị thành hiền hòa, nhưng Lãnh Tang
Thanh biết, thường thường những người càng hiền hòa bình tĩnh thì trong cơ
thể họ lại càng ẩn chứa rất sự âm trầm mà không muốn người ta biết, Niếp
Ngân hoàn toàn chính là người như thế, mà đây cũng là nguyên nhân làm Lãnh
Tang Thanh si mê hắn.
Nhìn khuôn mặt điển trai của hắn lộ ra ý cười, cô nhìn mà không động tâm
không được, ngón tay mảnh khảnh đặt lên hai má có đường nét ngóc cạnh rõ
rằng của hắn, lúc đó cô nghe thấy tim mình đập thật mạnh, nhịn không được mà
nói một câu: "Thực không thể tin được, anh sẽ... yêu em."
Lần đầu tiên cô ở dưới tàng cây anh đào gặp hắn, cô chỉ biết lòng mình đã thay
đổi, nhưng, hắn cao cao tại thượng như vậy, một người đàn ông vĩ đại như vậy,
cô thật sự cảm thấy mình và hắn có một khoảng cách, nhưng vận mệnh lại kéo
hắn tới gần cô, tất cả đều tưởng như phi thường, tính cả những chuyện xảy ra
của cô vào hắn.
Cô cảm thấy hạnh phúc thật sâu, được một người đàn ông yêu mình sâu lặng
như vậy.
Niếp Ngân nghe cô nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nụ cười bên môi mở
rộng: "Sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì... Anh thật sự làm người ta cảm thấy không thể tới gần nha." Lãnh Tang
Thanh chỉ nghĩ gì nó đó, đôi mắt hạ xuống, nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy trên
đời này hẳn là sẽ có một cô gái thật tốt mới hợp với anh." Thật là chết tiệt, vì
sao càng hạnh phúc cô lại càng cảm thấy tự ti chứ ? Loại cảm giác này cô
chưa từng trải qua, cô là thiên kim tiểu thư Lãnh thị tài phiệt, thân phận này đủ
để nói là cao cao tại thượng nhưng mỗi khi đối mặt với Niếp Ngân, loại cảm
giác tự ti xuất hiện mà cô chưa bao giời từng có giống như nấm mọc lên, cảm
giác này đối với cô là tệ hết chỗ nói.
Niếp Ngân dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, thật lâu sau, cánh tay nâng khuôn
mặt nhỏ của cô lên, ánh mắt sâu thẳm: "Em cảm thấy em không tốt nhất?"
“Ừ." Lãnh Tang Thanh thành thành thật thật gật đầu.
Niếp ngân lại theo bản năng nhăn mày.
Lãnh Tang Thanh thấy ánh mắt hắn có biến hóa thì chặn lại nói: "Em không phải
thích phủ định mình, chỉ là em thật sự cảm thấy anh rất vĩ đại, em thực tự ti..."
"Tự ti?" Niếp Ngân nhận ra sợ hãi của cô, ánh mắt lại nhu hòa hơn: "Nếu em tự
ti thì những cô gái khác sống ra sao?"
Lãnh Tang Thanh mím môi, hít sâu một hơi: "Không biết vì sao, trong lúc đó em
cảm thấy chúng ta có một khoảng cách, Ngân, em thật sự rất yêu anh, nhưng
có đôi khi lại đoán không ra anh nghĩ gì, ở bên anh, em sợ có một ngày rời
giường không nhìn thấy anh, sau đó lại là chờ đợi với thời gian dài; tuy rằng
em là tiểu thư Lãnh thị, nhưng em không có giống các thiên kim giỏi ăn nói của
những nhà giàu khác, cũng không có bản lĩnh giúp nhà mình cái gì, càng không
thể giao tiếp buôn bán, em chỉ đi chơi, một chỗ lại một chỗ, so với người khác
ngoài biết nhiều về địa lí thì em chẳng biết gì, tính tình của em thì tùy tiện , không
ôn nhu không chu đáo, thậm chí còn có ý xấu nghĩ về kế chu toàn giữa anh và
Tích (nghĩa là cưới Tích để nhớ Ngân đó), em —— ưm —— "
Chưa nói xong, cái miệng nhỏ của cô đã bị Niếp Ngân cúi đầu chặn lại, dùng
nụ hôn thâm tình để làm tỉnh cô và chặn những lời tiếp theo.
hật lâu sau, Niếp Ngân mới buông ra cô ra, bởi vì nụ hôn nồng nhiệt dễ chịu
mà khiến đôi môi của cô trở nên căng mọng mê người, hai má mềm mại cũng
nhiễm đỏ, ngẩng đầu, cô nhìn hắn, hai má họ gần sát vào nhau và hơi thở cũng
đan xen lại.
"Thanh Nhi, em rất tốt, đây là sự thật." Hắn cười nhẹ, lại thương tiếc vỗ nhẹ lên
khuôn mặt cô: "Bởi vì em thông minh, cho nên y học mới đạt được thành tích
cao, đúng vậy, có vài thiên kim nhà giàu là tiến sĩ mà em không thể bằng họ,
nhưng ngẫm lại xem, các cô gái đó có thành tích y học được như em sao?
Đừng lo về chuyện giao tiếp buôn bán, trên đời này không mấy người đàn ông
sẽ hy vọng vợ mình mỗi ngày đều ra ngoài xuất đầu lộ diện, ít nhất anh không
thích."
Lãnh Tang Thanh cắn môi, lẳng lặng nhìn hắn, cô thích nghe hắn nói, thích hắn
ôn nhu chăm chú nhìn cô, thích nhìn sâu vào trong đôi mắt hắn chỉ có mình cô.
Hắn nhẹ nhàng thở dài: "Thanh Nhi, em phải biết rằng, anh yêu em vì em chính
là em, không phải người khác, người mà anh muốn lấy chính là Lãnh Tang
Thanh, không phải siêu nhân, hiểu chưa?"
Hơi thở của Lãnh Tang Thanh trở nên càng ngày càng dồn dập, trái tim kinh
hoàng đập không ngừng nghỉ, hắn vừa nói cái gì cơ, hắn muốn lấy cô...
Như nhìn thấu lòng cô, đáy mắt Niếp Ngân mỉm cười: "Thanh Nhi, em có thể
thật sự trở thành của anh, được không?"
Tim Lãnh Tang Thanh thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, cô ngước mắt nhìn hắn.
"Gả cho anh." Niếp Ngân nói kiên định ra ba chữ này.
Cô chỉ cảm thấy bị một cỗ lực hạnh phúc đang cấp tốc đánh cho cô ngất đi,
đầu óc nặng nề choáng váng, không biết là rất kích động hay là thế nào, nhưng
chỉ biết trong