
dụng, bởi vì anh luôn nghiên cứu về
vật lý, lý thuyết vật lý học cùng lượng tử toán học.
"Hả? Ừ."
Lãnh Tang Thanh trả lời có chút không tập trung, Đôi mắt của cô ngay từ
đầu vẫn dõi theo những hành động bất thường của Niếp Nhân Thế, sẽ không
để tâm đặt ở trên " người vô dụng" bị đóng băng này, mà nhìn chằm chằm
vào hắn. Ngay từ đầu khi cô bị bắt vào trong xe cho đến khi trải qua
những cảnh tượng này, trong đầu đã có một chút sắp xếp, trực giác không
tốt bắt đầu xuất hiện.
"Ghép tim độ nguy hiểm thấp hơn ghép não, nhưng nhất định phải có một trái tim nguyên vẹn."
"À? Tế bào nuôi trồng được phát minh của giáo sư, không phải đã khắc phục
được chuyện này rồi sao?"Niếp Nhân Thế vì một câu nói của Lãnh Tang
Thanh trong lòng liền lo lắng.
"Tốt nhất là dùng bộ phận của
người có quan hệ huyết thống, nếu không đòi hỏi thời gian rất lâu." Giáo sư Tra Nhĩ không hề ngẩng đầu, thậm chí ngay cả sống lưng cũng không
thẳng, vẫn chăm chú nhìn tảng băng trước mặt.
"Bao lâu?"
"Mấy tháng, cũng có thể là vài năm."
Niếp nhân Thế dừng lại một chút, suy nghĩ khoảng chừng hơn mười giây, La Sâm đứng bên cạnh đi đến nói nhỏ bên tay cái gì đó.
"Tốt, không thành vấn đề, mời mấy vị theo tôi ra ngoài." Niếp nhân Thế quả
quyết trả lời, âm thanh cũng không khác trước, nhưng Lãnh Tang Thanh có
thể nghe ra, lại mang theo một loại chết chóc.
Đoàn người trong phòng chữa bệnh đi ra, La Sâm đóng cái cửa rất nặng lại, cũng cài lần lượt năm loại mã khóa.
" Niếp mỗ nhất định sẽ đi chuẩn bị tốt chuyện trái tim, lo lắng chu
toàn." Niếp Nhân Thế nhẹ nhàng nói ra một câu, xoay người hướng đến cầu
thang phía trước mà đi đến, trong lòng mọi người cả kinh, trong nhất
thời không thể lý giải được ý hắn chỉ có Lãnh Tang Thanh hình như đã
liệu trước điều đó, từng bước gấp gáp, muốn đuổi theo hắn, không ngờ,
một cánh tay giơ ra phía trước cô.
"Các vị an tâm, mọi thứ ở đây
rất đầy đủ, mỗi ngày đều có món ngon ba bữa, nếu có thêm nhu cầu gì, có
thể nói cho tôi biết, tôi sẽ hết lòng hầu hạ các vị, vị trí mỗi phòng
các vị giống như phía trên, bây giờ có cần tại hạ dẫn các vị về phòng
nghỉ ngơi không? Tới bữa cơm tôi sẽ thông báo cho các vị." Vóc người to
lớn của La Sâm hoàn toàn chắn ở phía trước ba người, lời nói không chút
mảy may chừa đường cho đối phương thương lượng.
"Cái gì? Ý của
ông là nhốt chúng tôi ở đây!" Tiêu Tông nhíu mày, "La Sâm tiên sinh, các người làm như vậy đúng là có phần quá đáng rồi đó!"
"Việc này
tôi không thể làm tiếp được, tôi sẽ đem tiền cọc trả lại cho các người,
xin để chúng tôi ra ngoài." Giáo sư Tra Nhĩ tâm trạng rất kích động, hai tay cầm lấy bả vai La Sâm không ngừng lay.
La Sâm gở cánh tay
của giáo sư Tra Nhĩ ra, chỉnh lại quần áo một chút: "Các vị yêu cầu trở
về sao? Không cần nói, tôi lui xuống trước, có chuyện gì có thể dặn dò
tôi." Hắn u ám mà cười cười, xoay người hướng đến một đầu hành lang
khác.
Giáo sư Tra Nhĩ muốn đuổi theo, bị Tiêu Tông cản lại: "Giáo sư, không cần đuổi theo."
"Vì sao ngăn cản tôi? Tôi có thể dùng toàn bộ tiền dành dụm, cũng phải
khiến có hắn dẫn chúng ta ra khỏi nơi quỷ quái này, có trời biết đây
không phải số tiền nhỏ." Vẻ mặt giáo sư Tra Nhĩ đầy oán hận nhìn mà Tiêu Tông hét lên.
"Niếp Nhân Thế nói nhiều chuyện bí mật như vậy,
không phải chúng ta dùng tiền là có thể mua chuộc được." Vẻ mặt thanh tú của Lãnh Tang Thanh đầy ảm đạm, đôi mi dày làm cho người khác có chút
chua xót.
" Vậy ..." Giáo sư Tra Nhĩ cũng không biết nên nói gì, hai tay chống bên hong, đi tới đi lui.
Tiêu Tông vỗ nhẹ vai cô, ý bảo suy nghĩ kỹ hơn rồi tính sau.
Lãnh Tang Thanh gương mắt nhìn anh, hơi gật đầu.
Hành lang thật dài, ba người có một loại cảm giác bị ngăn cách với thế giới.
"Chúng ta báo cảnh sát đi."
Giảo sư Tra Nhĩ lấy điện thoại ra, lúng túng mà bấm số điện thoại, nhưng
không hề có tín hiệu, ông phát điên mà quơ quơ điện thoại, cầu mong là
có một chút tín hiệu, nhưng cuối cùng vẫn uổng công. "Bọn thương nhân
chết tiệt, ta nhất định sẽ kiện bọn chúng!"
"Vô dụng thôi, giáo
sư Tra Nhĩ, ở đây không có tín hiệu đâu, huống hồ bọn chúng sẽ không cho phép phát sinh loại chuyện này, Tiêu Tông thấy giáo sư Tra Nhĩ có chút
thất thường đi đến góc tường, dáng vẻ bình tĩnh khiến cho giáo sư Tra
Nhĩ trong lòng nôn nóng cũng có chút khôi phục.
"Trước tiên chúng ta đến thang máy xem sao, vừa rồi Niếp Nhân Thế không phải cũng rời đi
từ chỗ đó sao?" Lãnh Tang Thanh chà xát hai lòng bàn tay đầy mồ hôi vào
quần, cô bây giờ phải bắt bản thân bình tĩnh, nếu như bản thân cũng loạn lên, Tiêu Tông căn bản không có biện pháp lo cho hai người.
Hai người còn lại gật đầu, liền một trước một sau mà đi tiếp, đi trước mặt là Tiêu Tông.
Dưới lầu đúng là có một cánh cửa vô cùng lớn, hơn mười món đồ trang trí đan
xen vào nhau, trên tường bày la liệt những bức thư họa, Lãnh Tang Thanh
liếc mắt một cái liền dễ dàng nhận ra trong đó có một bức trấn quốc chi
bảo mấy năm trước viện bảo tàng quốc gia Pháp bị mất, lúc đó dư luận xôn xao, ở Pháp gây ra chấn động không nhỏ.
"A! Trời ạ! Cái này