Insane
Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326225

Bình chọn: 7.00/10/622 lượt.

cục kì lạ, lập tức đã thay đổi hoàn toàn sự thật của sự việc.

Niếp Nhân Thế hẳn là sẽ không chết.

Lúc rời khỏi, mọi người trong mật thất, hắn đang trong tình trạng rất tốt.

Thế nhưng, lại lấy cớ là bản thân mình chết, đối phó với người nhà của

Niếp Nhân Quân? Người chết là giả sao? So với phía dưới, cho dù là đổi

lại quản gia La Sâm bị bắn chết, vì Niếp Nhân Thế bảo vệ đại cục, không

phải đổi lại càng có tính kích động sao!

Ba người hơn nữa còn có Lãnh Tang Thanh, vẫn cho là như vậy.

Lãnh Tang Thanh vô cùng lo lắng mà nắm chặt tay vịn trên ghế, một đôi

mắt đẹp ngoài trừ sự khinh bỉ với Tiêu Tông, còn đối với Niếp Ngân là sự lo lắng và yêu thương.

Niếp Tích nhíu chặt mày, vẻ mặt dũng mãnh

khác thường, khóe miệng trể xuống, nhưng vẫn lộ vẻ kiêu ngạo bình thường của anh, anh bình tĩnh mà nhìn Niếp Ngân, đối với thái độ khác thường

của đại ca mà muốn giải thích loại chuyện này, tỏ vẻ ngạc nhiên, cũng có vẻ đã hiểu.

Người ở phía dưới, vẻ mặt không biểu lộ chút tình cảm, so với bất cứ biểu cảm nào cũng càng khiến người ta cảm thấy khiếp sợ,

giống như lúc này Niếp Ngân đối mắt với nghìn người.

Anh rất ghét

việc làm của bản thân mình bây giờ, anh cảm thấy phải cùng tên tiểu nhân Tiêu Tông này tranh luận, hoàn toàn là đang khinh thường chính mình,

thế nhưng Niếp môn lại là một chỗ như thế này, nếu bản thân không làm

như vậy, cha sẽ trong nháy mắt rơi vào bước đường cùng.

Niếp Ngân quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Tông, ngũ quan tinh tế: "Ngươi rất rõ mọi chuyện ngày hôm đó?"

Tiêu Tông liếc mắt nhìn Niếp Ngân, vẩn chỉ dám nhìn một bên mặt anh: "Đúng."

"À?" Niếp Ngân bất đắc dĩ mà nở nụ cười: "Ngươi đã nói là chúng tôi

giết Niếp Nhân Thế, vậy vì sao lại giữ lại quản gia La Sâm và ngươi sống trên đời này làm nhân chứng?"

Trong lòng Tiêu Tông căng thẳng, câu chuyện quá mức tinh tế đã vượt quá giới hạn suy đoán của hắn.

Trong đáy mắt của hắn hiện lên một chút do dự, con ngươi mất tự nhiên mà đảo một vòng.

"Là chúng tôi may mắn trốn thoát, không phải như thế có thể chúng tôi

đã thành cô hồn dưới súng của ngươi rồi." Quản gia La Sâm ở bên cạnh

giải thích.

"Bây giờ không phải là lời thoại của ngươi, cái lão già nhà ngươi ngậm miệng lại, bằng không thực sự có thể thành cô hồn dưới

súng của tôi đó." Niếp Tích tràn đầy tức giận mà trừng mắt với La Sâm.

Nghe thấy lời khiêu khích, trong mắt La Sâm có một tia sát khí, sau đó lại cố gắng mà nhịn xuống.

"La Sâm tiên sinh nói không sai, chúng tôi chính là liều mạng mà trốn

thoát, mới toàn mạng cho đến hôm nay." Tiêu Tông thuận thế mà nói.

"Lúc đó làm sao trốn thoát? Tôi nghĩ với thân thủ của tôi và Niếp Tích,

hai người các ngươi đồng thời mà chạy rất dễ bị túm được." Niếp Ngân nói một câu khí thế đầy mạnh mẽ, khiến cho hô hấp của Tiêu Tông cũng khó

khăn.

"Không phải! Không phải cùng nhau trốn, chúng tôi là chia

nhau chạy trốn." Trên trán Tiêu Tông đã chảy mồ hôi hột, hai tay trong

túi quần, ra sức mà lau chùi.

Khóe miệng Niếp Ngân đắc ý cong lên, đôi mắt chim ưng híp lại, lạnh lùng mà nhìn thoáng qua những người dưới đài.

Quản gia La Sâm bất đắc dĩ mà cúi đầu, vẻ mặt đầy phẩn nộ.

Ý cười trên mặt Niếp Ngân lúc này khiến cho Tiêu Tông cảm thấy áp lực

càng lớn hơn, anh tiếp tục mạnh mẽ mà gầm nhẹ: "Ngươi đối với Niếp môn

rất quen thuộc sao? Cùng với quản gia La Sâm chia nhau chạy trốn, ngươi

có thể biết đường!"

Một câu nói khiến cho Tiêu Tông cảm thấy yết

hầu giống như bị bóp nghẹn, nuốt không trôi, nôn không được, chỉ có thể

há miệng mà thở phì phò.

Người bên trong lễ đường bắt đầu bàn tán, người nghe người nói mà trở nên ồn ào.

Lãnh Tang Thanh giương đôi mắt xem thường mà nhìn Tiêu Tông tại Niếp

môn to lớn như thế trong một gia tộc như Niếp môn, hơn nữa khí thế Niếp

môn này lạnh như băng, cô rất hiểu tâm trạng căng thẳng đầy hồi hộp của

Tiêu Tông lúc này, quản gia La Sâm đã tính sai một nước cờ.

Nhưng

mà ngay lúc tâm trạng Tiêu Tông đang loạn, Niếp Ngân thình lình lại

khiển trách một câu: "Ngươi cùng với Niếp Nhân Thế rất quen sao?"

Tim Tiêu Tông chợt đập mạnh, trong ánh mắt mờ mịt đang suy nghĩ vội

vàng, hắn quay đầu nhìn quản gia La Sâm, mong nhận được chỉ thị của hắn, nhưng cơ thể của Niếp Ngân hơi nghiêng, hoàn toàn che khuất tầm mắt của Tiêu Tông.

Qua hơn nửa ngày, Tiêu Tông rốt cục cũng buồn bực mà nói một câu: "Rất quen...À... Không quen..."

"Cuối cùng có quen hay không?" Niếp Ngân rống lên một tiếng, Tiêu Tông dưới ánh mắt Niếp Ngân đã không còn chỗ trốn.

Hai chân hắn lúc này như nhũn ra, hận không thể lập tức chạy ra khỏi lễ đường, nhưng bất kể là trong hoàn cảnh nào cũng không cho phép hắn làm

như vậy.

"Không quen." Hắn thấp thỏm mà trả lời.

"Vậy với quản gia La Sâm thì sao?" Niếp Ngân tiếp tục tra hỏi.

"Cũng không quen" Tiêu Tông mạnh mẽ mà chống lại những sợi dây thần

kinh như sắp vở ra. Tự nhận thấy mình cũng là một người đàn ông vô cùng

ưu tú, nhưng trước mắt người đàn ông này, lại cảm giác bản thân giống

như một loại côn trùng thấp kém.

Ý cười của Niếp Ngân lần nữa hiện