
i mừng nhìn anh, “Em có thể chọn?” Cô cho rằng anh cũng không thiết tha đi tuần trăng mật, chắc muốn theo kế hoạch tuần trăng mật đã sớm định sẵn, dù sao vé máy bay cùng khách sạn đã định tốt, cũng đỡ phải phiền toái, thật không nghĩ tới, đột nhiên anh lại hỏi ý kiến của cô, điều này làm cho cô vừa mừng vừa sợ.
Anh cũng muốn cùng cô đi hưởng tuần trăng mật nha. . . . . .
“Chú rể em không có cách nào, nhưng mà tuần trăng mật, em có thể chính mình chọn lựa.”
Anh đang. . . . . . Cùng cô nói giỡn?
Thạch Quân Nghị lại có thể biết cùng cô nói giỡn? Cô không phải đang nằm mơ chứ, trong mơ, cô cùng anh kết hôn, sau đó anh còn muốn đưa cô đi hưởng tuần trăng mật! Có phải là chỉ cần tỉnh giấc sẽ phát hiện, thật ra thì trái đất vẫn quay, cô vẫn là cô, cái người tầm thường, La Mỹ Vi đó?
“Có nơi nào muốn đi không?” Xem ra anh lấy phải một cô vợ hay để hồn đi du lịch rồi, anh vô cùng kiên nhẫn hỏi cô một lần nữa.
“Có có có.” Cuối cùng phản ứng kịp, cô liều chết gật đầu, cả thân thể cũng đổ thừa đến trong ngực của anh, cười cười nịnh nọt, “Maldives, đi Maldives có được hay không? Em cực kỳ muốn đi .”
“Tại sao?”
“Bởi vì Mạch Đâu nói, 『 Maldives, trời xanh mây trắng, rừng dừa bóng cây, nước trong cát trắng 』 nha!” Lúc cô nói chuyện, bên trong đôi mắt tựa như có ngôi sao lấp lánh, cảm giác hưng phấn tràn đầy khó nói thành lời.
Một phút trầm mặc, anh lẳng lặng mở miệng: “Mạch Đâu là ai?”
Cô trợn to hai mắt nhìn anh, “Ngay cả Mạch Đâu anh cũng không biết?”
Nét mặt của cô thật sự là quá ngạc nhiên, cho nên lần này anh trầm mặc lâu hơn, “Tôi nghĩ, còn không nên đi Maldives.”
“Hả? Tại sao?”
“Dù sao, ngay cả Mạch Đâu là ai tôi cũng không biết, qua bên kia giống như không tốt lắm.”
Sao lại như vậy! Cô đứng hình trong gió, người đàn ông này, bề ngoài thì nghiêm túc đứng đắn, nhưng thật ra cũng rất xấu bụng nha.
“Làm ơn mà, đi mà…, em rất muốn đi nơi đó xem một chút.” Cô ôm chặt cánh tay của anh, liều chết dao qua lắc lại “Được rồi, em xin lỗi nha, em không nên giễu cợt anh, không nên tức giận nha.”
Anh rất chậm rất chậm cúi đầu, nhìn về cánh tay của mình.
Cô cũng cúi đầu nhìn theo, một hồi lâu sau, mới phản ứng kịp, “ Rầm”, mặt cô nhanh chóng thiêu cháy, cô cư nhiên ôm cánh tay anh vào trước ngực mình, sau đó lại còn…..Ack, cọ xát. Cái đó……máu lên được tới não, thân thể của cô cũng theo đó…….có cảm giác…….anh chắc chắn là cảm nhận được, bởi vì, cánh tay anh bây giờ, còn đang đè trên bộ ngực của cô, còn đè ở……..nơi đó!
Trời ạ, cô không muốn sống nữa!
Mỹ Vi chợt buông tay anh, dùng sức đẩy anh ra, lại quên mình còn đứng ở trên bậc thềm ngoài giáo đường, thân thể đứng chưa vững mất đi thăng bằng, lần này kể cả Thạch Quân Nghị có phản ứng nhanh nhẹn nữa, cũng không cứu nổi cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô từ bậc tam cấp té xuống.
* Mạch Đâu: nhân vật chú lợn Mạch Đâu, là một nhân vật hoạt hình Hongkong – Trung Quốc, rất được các bạn nhỏ yêu thích.
Các bạn tham khảo 1 truyện về Mạch Đâu ở đây nhé. Rất ý nghĩa đó “Haizz.” Một tiếng thở dài.
Ngón tay ai đó vẫn vững vàng gõ bàn phím
“Haizz. . . . . .” Tăng thêm thở dài.
Đầu ngón tay khẽ khàng chạm vào tấm thẻ, mở ra bưu phẩm mới được đưa tới.
“Haizz!” Thanh âm than thở cũng sớm bay ra ngoài cửa sổ, mặc cho gió thổi mây bay.
Nhẹ nhàng lật từng trang giấy trắng tinh, ánh mắt lợi hại nhanh chóng quét qua những con số rối rắm phức tạp.
Thật là, chẳng có chút cảm giác thành tựu gì cả!
Mỹ Vi ung dung tự tại, ngồi trên máy bay tư nhân, tay cầm một khăn lông bọc đá lạnh chườm trên trán, nhìn chắm chằm ai đó bên cạnh, khoa trương tiếng thở dài thườn thượt, địa cầu này còn có cô dâu nào đen đủi, xui xẻo như cô không chứ!
“Thật là quá xui xẻo.”
“Muốn tới Maldives thật là không dễ dàng.”
“Giáo đường tại sao phải có bậc thềm nha, thiệt là.”
Một hồi lảm nhảm, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của ai đó.
“Sao rồi, cái trán còn đau không?” Thạch Quân Nghị ngồi ở một bên, mắt nhìn chằm chằm màn hình laptop trước mặt, nhưng hiển nhiên là bị phân tâm, vì ai kia, từ lúc lên máy bay, luôn ở bên cạnh anh, lăn qua lộn lại, lẩm bẩm lầu bầu quên trời quên đất kia. Anh đã cố nén cười, xem công phu của ai kia còn đạt được tới cảnh giới nào nữa đây, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể chịu nổi sức công phá của cô.
“Đúng đúng đúng, đau quá.” Thấy anh rốt cuộc cũng chịu để ý đến cô, cô lập tức để xuống khăn lông, nhoài về phía anh, “Anh xem, anh xem.”
Anh đánh giá cái trán của cô, sưng u một cục, đỏ cả một vòng, thật ra thì cũng không quá nghiêm trọng.
Bậc thềm tam cấp cũng không tính là cao , mặc dù thời điểm té xuống, tư thế, ừ thì, có xấu một chút, nhưng may mà cũng không có bị thương, chẳng qua, không ngờ lúc đang bò dậy, uhm, không cẩn thận, trán đụng vào bậc thềm, sau đó…..
Cô quang minh chính đại nằm xuống lần hai, mặt chôn dưới nền đất, sống chết không chịu ngóc lên.
Nghĩ đến tình cảnh khi đó, trong mắt anh lại lấp lánh ý cười, đôi môi khẽ nhếch.
“Anh cười em, cười em!” Cô giận đến mức muốn đấm chết cái ghế dựa cho rồi.
Anh ho khụ khụ một tiếng, “Còn phải bôi thuốc sao?”