Polly po-cket
Nợ Chồng

Nợ Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323340

Bình chọn: 8.00/10/334 lượt.

ời ta thèm thuồng.

“Oa, thơm quá!” Cô đã sớm an vị bên bàn cơm, cầm đũa, dĩa anh đã chuẩn bị tốt, không thể chờ đợi.

Uống xong canh thơm ngào ngạt, cô híp mắt cảm thán, hương vị này……Hương vị này tuyệt đến làm người ta rơi lệ, “Tổng tài, làm sao anh làm được chứ, làm sao làm được?” Vội vàng nếm thử một chút những món ăn khác, mỗi loại màu sắc hương vị đều hoàn hảo, ăn ngon đến mức không muốn dừng đũa, nếu như đầu bếp ở nhà hàng năm sao nếm thử tuyệt đối có thể giơ ngón tay cái lên tán thưởng!

“Ba hoa.” Anh vỗ vỗ đầu của cô, cẩn thận đem canh còn nóng thổi nguội cho cô, không biết cái người tham ăn này làm sao vậy, canh nóng như vậy cô còn uống ngay, cũng không sợ bỏng đầu lưỡi sao. (AAAAAAAAAAAA, ghen tị ~ ing)

“Thật, ăn siêu cấp ngon!” Ăn xong cơm anh nấu, cô cảm thấy thức ăn mình làm trước kia đều là thức ăn cho heo, không hiểu sao có thể nuốt nổi. Bắt tội anh lúc trước cư nhiên ăn xong mặt không biến sắc, cô cảm thấy định lực anh quá cao cường rồi!

“Làm thế nào? Ăn bữa này, về sau em khẳng định không ăn nổi thứ khác rồi.”

“Bé ngốc.” Anh bất đắc dĩ lắc đầu, “Về sau có thời gian đều để anh làm, vậy hài lòng chưa?”

“Như vậy anh có vất vả quá không?” Nên nói cô quan tâm hay là có ý xấu đây?

Anh thở dài càng lớn, “Không biết.”

“Tổng tài, anh thật tốt.”

Cô kẹp lên một miếng bít tết mềm non đến bên miệng anh, “, ăn một miếng bít tết, siêu cấp ngon đó.”

Có thể mượn hoa hiến Phật sảng khoái như vậy, nhất định cô là người thứ nhất!

Mở miệng cắn miếng thịt bò bít tết kia, tiếp đó một ngụm hôn cô, để cô và anh cùng nhau thưởng thức hương vị thịt bò đặt biệt, rượu vang nhàn nhạt ở trong môi hai người lan tỏa, môi lưỡi triền miên, anh cởi quần áo cô, một đường hôn đi xuống.

Sắp xếp như thế, anh rất hài lòng. Anh nấu cơm ngon cho cô, sau đó cô trở thành món điểm tâm ngọt của anh, còn gì hoàn mỹ hơn. Hôn nhân bí mật của vợ chồng ngài Thạch, thuận lợi đúng như dự liệu, không có nguy hiểm kích thích như trò chơi 007 trong phim, không có đoạn tình lãng mạn mê người như trong tiểu thuyết, hôn nhân của họ chỉ là bình thản mang theo hương vị ngọt ngào nhè nhẹ.

Mỗi ngày không có gì hơn chính là đi làm tan việc, ăn cơm, ngủ, thỉnh thoảng có thời gian cùng nhau dạo chơi trong siêu thị, rất giản đơn nhưng cũng vô cùng hạnh phúc. Trên đường đi làm, lúc đợi đèn đỏ, anh sẽ cầm tay cô, mà trong giờ làm, thỉnh thoảng cô sẽ gửi cho anh ảnh chụp cô nghịch ngợm, làm cho anh đang bận tối tăm mặt mũi, cũng có thể mỉm cười. Buổi trưa ăn cơm, cô thích chém giết món ăn của anh, sau đó anh tranh em đoạt, biến thành hôn, sau đó là……

Về phần hết giờ làm, chính là thế giới của hai người họ, có thể tay trong tay đi tản bộ, cũng có thể ở thư phòng, anh làm việc của anh, cô xem tiểu thuyết hoặc phim của cô, trừ lúc thỉnh thoảng cô sẽ quấy rầy trêu chọc anh, tất cả đều là ấm áp. Tình cảm của hai người ngày càng sâu đậm, ánh mắt nhìn nhau ngày càng lưu luyến không rời, phải tách ra đúng là một chuyện cực kì gian nan.

Dù là lần này chỉ là ngắn ngủn ba ngày, cũng đều cảm thấy lâu chừng ba mươi năm vậy.

Hôm nay đi làm việc chính là đếm thời gian, sáu giờ, anh sẽ đi máy bay về, cô muốn về sớm một chút chờ anh ở nhà, mắt cô nhìn chằm chằm kim giây kim phút nảy lên, chờ giờ tan làm.

“Thua cô rồi, muốn về thì về đi.”

Mã Hồng Minh đi ra đi vào vô số lần, đều nhìn thấy cấp dưới mơ hồ này của mình chết trân nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, ông chỉ còn nước nhìn giời mà than thở.

Lập tức cặp mắt Mỹ Vi sáng bừng lên, “Có thật không, chủ nhiệm?”

“Xin hỏi cô, hiệu suất làm việc của cô hôm nay thế nào?”

“Á. . . . . .” Chần chờ , cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “0?”

“Cho cô đi lấy thư, cô cầm cho tôi tờ báo, để cô sắp xếp tư liệu, cô đem văn kiện loạn thành một đống, cho cô đi phòng tiêu thụ in giấy, cô còn làm máy phòng người ta hỏng ngay tại trận. Được rồi, được rồi, coi như tôi sợ cô, để cô ngoan ngoãn ngồi, cô lại chằm chằm nhìn đồng hồ! Thay vì như vậy, còn không bằng để cô tan ca sớm, mọi người chúng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.”

“Làm gì đến nỗi ấy, cháu cũng có làm được việc đấy thôi.”

Cô nào có vô dụng như ông nói chứ? Ừ thì, ừ thì, hôm nay hồn cô không để ở đây, bởi vì còn bận nhung nhớ người kia, cho nên làm việc so với bình thường còn tệ hơn, nhưng cũng không có kém như chủ nhiệm nói chứ?

“Có ư, chuyện gì? Nói nghe xem nào.”

Cô mấp máy môi, nỗ lực nửa ngày, cuối cùng một chữ cũng không nhả ra được, nhụt chí cúi đầu.

“Thôi, dù sao còn có nửa tiếng là hết giờ làm, cũng không có việc gì cho cô làm nữa, nghỉ sớm đi.”

“Như vậy có được không ạ?” Mỹ Vi dùng tốc độ sét đánh thu thập túi xách.

Mã Hồng Minh bị động tác nhanh gọn nhẹ của cô thiếu chút nữa bật cười, còn phải hỏi!

“Không có, tuyệt đối không có, chúng ta hoàn thành hết rồi còn gì.”

“Vậy cám ơn chủ nhiệm, chủ nhiệm tuyệt nhất, bái bai, tuần sau gặp!” Nhoáng một cái, cô đã biến mất không thấy tăm hơi, lần này đúng là kỳ tích, không hề bị đụng vào cửa.

“Chị Đổng, Vi gần đây lạ à nha.” Chung Văn lại gần tiếp tục sự nghiệp bán dưa.

“Đó đó, tôi cũng thấy vậy đó.” Bác Dư