Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325193

Bình chọn: 7.5.00/10/519 lượt.

Phương phụ trách xử lý phần lồng ngực cầm dao điện

mà tay run lẩy bẩy, hơn ba mươi năm làm phẫu thuật, đây là lần đầu tiên chị thấy

Chủ nhiệm Phương run tay. Rất nhiều bác sĩ và y tá khoa Ngoại Tim mạch đều bật

khóc, bấy giờ Đàm Tĩnh mới biết, người bị sảnh sát bắn chết chính là anh trai

của bệnh nhân mới chết trong dự án CM.

Hành lang khoa Ngoại Tim mạch lênh láng máu, cảnh sát vẫn đang khám nghiệm

hiện trường. Đàm Tĩnh ôm Tôn Bình trong tay, được mấy bác sĩ dìu vào phòng trực

ban. Cả người Đàm Tĩnh đờ đẫn, Tôn Bình cũng bị sốc nặng, hai mẹ con trông như

người mất hồn, người ta kêu cô ngồi xuống thì cô bế con ngồi xuống, bưng trà cho

cô thì cô vô thức đưa tay ra nhận, rồi đặt lên bàn. Tôn Bình ôm chặt lấy cổ mẹ,

cứ chốc chốc lại hỏi: “Mẹ ơi, chú Nhiếp đâu rồi mẹ?”

Lần nào Đàm Tĩnh cũng chỉ có một câu trả lời: “Bình Bình ngoan, bố Nhiếp đang

trong phòng phẫu thuật.”

Sau khi hỏi đi hỏi lại đến mười mấy lần, một lát sau Tôn Bình lại quay ra

hỏi: “Mẹ ơi, bố Nhiếp đâu rồi?”

Nước mắt Đàm Tĩnh lã chã rơi trên tóc con, cô không nói lên lời. Sau khi buổi

điều trần kết thúc, cả bệnh viện ai cũng biết thằng bé này là con trai của Nhiếp

Vũ Thịnh, nhìn tình cảnh hai mẹ con, cả khoa Ngoại Tim mạch càng thấy xót xa.

Một lúc sau, y tá trưởng đem đến một bình sữa, dỗ: “Bình Bình ngoan nào, trưa

nay con chưa ăn gì, có đói không? Con uống sữa nhé?”

Tôn Bình ôm chặt lấy cổ mẹ, lắc đầu: “Con không cần sữa, con chỉ cần bố Nhiếp

thôi.”

Câu nói của thằng bé khiến y tá trưởng suýt bật khóc, vội đi tìm cho Tôn Bình

bộ quần áo sạch sẽ để thay, vì vừa nãy bác sĩ cấp cứu vội lo kiểm tra đã cắt hết

quần áo thằng bé. Đàm Tĩnh vẫn ngồi lặng lẽ, y tá trưởng và mấy y tá khác đón

lấy thằng bé, cô cũng buông tay cho họ đón, đợi mọi người thay quần áo cho con

xong, Tôn Bình lại rúc vào lòng cô, cô cũng vòng tay ôm chặt lấy con.

Ca phẫu thuật kéo dài bảy tiếng đồng hồ, cô cũng ngồi trong phòng trực ban

suốt bảy giờ đồng hồ, cảnh sát hỏi câu gì thì cô trả lời câu đó. Như hỏi cô có

quan hệ với Nhiếp Vũ Thịnh? Có quen biết tên tội phạm không? Cảnh sát cũng ra

sức an ủi Tôn Bình, nhưng Tôn Bình quá sợ hãi, cứ một mực ôm chặt lấy cổ Đàm

Tĩnh, chốc chốc lại nói: “Con muốn bố Nhiếp cơ!”

Chủ nhiệm Phương từ phòng mổ đi ra, trông thấy Đàm Tĩnh ôm con ngồi đó như

một pho tượng, cũng lấy làm thương hại, bèn tiến lại bảo cô: “Cháu đừng lo lắng

quá, ca phẫu thuật về cơ bản là xong rồi, vết thương ở tim phổi không nghiêm

trọng lắm, chú là phẫu thuật nên chú biết. Chỉ vết thương ở não… Chủ nhiệm Lê ở

khoa Ngoại não mổ… Chủ nhiệm Trần Thanh Minh ở bệnh viện Thiên Đàn, sư huynh của

Chủ nhiệm Lê cũng vừa tới tham gia hội chẩn, đây đã là những chuyên gia về não

uy tín nhất nước rồi…” Chủ nhiệm Phương gỡ cặp kính xuống, nói với Đàm Tĩnh:

“Cháu đừng khóc, cũng đừng lo lắng, mọi người ở bệnh viện sẽ cố gắng hết sức.

Tiểu Nhiếp cũng là học trò của chú…”

Đàm Tĩnh không khóc, trái lại, Chủ nhiệm Phương không kìm được nước mắt, ông

từng nói chuyện với vô số bệnh nhân, từng an ủi vô số người, làm việc tại khoa

Ngoại Tim mạch, ông đã kinh qua vô vàn ca cấp cứu, chứng kiến biết bao cuộc sinh

ly tử biệt, vậy mà hôm nay ông vẫn ròng ròng nước mắt, trong khi Đàm Tĩnh không

nhỏ một giọt lệ nào. Ông lau nước mắt, rồi xoa đầu Tôn Bình: “Cháu à, ngoan nhé,

trời tối rồi, đi ăn cơm với ông được không?”

“Cháu không đi, cháu ở đây đợi bố Nhiếp cùng mẹ cơ.”

Chủ nhiệm Phương lại xoa đầu cậu bé rồi quay người đi ra ngoài, lát sau ông

quay lại, mang theo một thanh chocolate, dỗ Tôn Bình: “Ngoan, ăn cái này đi, kẻo

lát nữa đói quá tụt huyết áp, không tốt cho sức khỏe.”

Tôn Bình nghe lời bóc chocolate ra ăn, Chủ nhiệm Phương lại gọi y tá xuống

nhà ăn mua cơm cho Đàm Tĩnh, ông nói: “Người là sắt, cơm là thép, cháu không ăn

thì làm sao đợi được cậu ấy ra?”

Đàm Tĩnh vẫn không nuốt nổi cơm, cô chỉ ăn hai thìa cơm trắng đã thấy no.

Thời gian trôi qua quá chậm chạp, kim đồng hồ ở phòng trực ban dường như không

hề nhúc nhích, đến nỗi Đàm Tĩnh còn nghi ngờ hay là nó hỏng rồi. Nhưng các y tá

vẫn giao ban rồi đi kiểm tra phòng bệnh hết lượt này đến lượt khác. Bệnh nhân

sau khi được sơ tán lại bắt đầu quay về phòng bệnh, tất cả mọi việc dần trở lại

bình thường, ở nơi mà cô không nhìn thấy được, thời gian tựa hồ đang trôi thật

nhanh, nhưng ở trước mắt cô đây, dường như nó đã vĩnh viễn ngừng lại.

Chủ nhiệm Phương không về, ông ngồi đợi đến khi ca mổ kết thúc, Nhiếp Vũ

Thịnh được đưa đến phòng Chăm sóc đặc biệt. Đàm Tĩnh cũng không ngồi đờ ra đó

nữa, cô ôm con nài nỉ Chủ nhiệm Phương cho theo vào phòng Chăm sóc đặc biệt, Chủ

nhiệm khoa Chăm sóc đặc biệt khó xử nhìn Chủ nhiệm Phương, Chủ nhiệm Phương thở

dài, kêu Đàm Tĩnh đi thay quần áo khử trùng, rồi theo mình vào trong.

Mới cách nửa ngày mà Nhiếp Vũ Thịnh đã trở thành bệnh nhân vô tri vô giác nằm

trên giường bệnh. Tóc anh phải cạo trọc vì ca mổ não, toàn thân cắm đầy các loại

máy móc ống dẫn, bị chấn thương nghiêm trọng. Chủ nhiệm Lê nói thầm với Chủ

nhiệm Phương: “Không được lạc qu