
ô mãi, cuối cùng Đàm
Tĩnh mới thốt ra một câu: “Chủ nhiệm, cháu đã nói rồi, cháu sẽ đợi. Anh ấy một
ngày không tỉnh lại, cháu chờ anh ấy một ngày, một tháng không tỉnh lại, cháu
chờ anh ấy một tháng, một năm không tỉnh lại, cháu chờ anh ấy một năm, mười năm
không tỉnh lại, cháu chờ anh ấy mười năm, cả đời này không tỉnh, cháu chờ anh ấy
cả đời.” Cô thậm chí còn cười: “Được ở bên cạnh chăm sóc người mình yêu cả đời
là điều nhiều người muốn mà còn không được ấy.”
Chủ nhiệm Phương thấy cô đau lòng quá đã hóa ra ngơ ngẩn, có an ủi nữa cũng
vô ích. Nhưng bản thân ông cũng không chịu từ bỏ, ngày ngày đều tới phòng bệnh
thăm Nhiếp Vũ Thịnh, có lúc còn khoe với Nhiếp Vũ Thịnh rằng mình lại làm một đề
tài mới, cuối câu chuyện, ông luôn hỏi thăm một câu: “Nhiếp Vũ Thịnh, cậu không
t, ai làm phụ mổ thứ nhất cho tôi đây, tôi bực bội lắm rồi đấy. Hai năm nữa tôi
về hưu rồi, bao nhiêu đề tài như vậy, cậu không giúp tôi làm, tôi làm sao yên
tâm được.”
Đàm Tĩnh cũng thấy Chủ nhiệm Phương đau lòng đến hồ đồ rồi, nhưng hằng ngày
chủ nhiệm đến chơi đùa rất vui vẻ với Bình Bình, hai ông cháu vô cùng thân
thiết. Chủ nhiệm Phương còn tự đổi tên Tôn Bình thành “Nhiếp Bình”. Mỗi lần nghe
thấy ông gọi “Nhiếp Bình”, Bình Bình lại vui vẻ lon ton chạy đến, bởi ông Phương
thế nào cũng mang đồ ăn ngon hoặc đồ chơi hay ho cho nó.
Đàm Tĩnh đã quen với việc đến bệnh viện hàng ngày. Rất nhiều việc ở Tập đoàn
Đông Viễn cô phải giải quyết, thoạt đầu cô hoàn toàn không biết phải làm sao,
các cổ đông cũng đành bó tay bất lực. Nhưng thật không ngờ, Tập đoàn Khánh Sinh,
cổ đông lớn thứ hai của Đông Viễn lại ra sức ủng hộ Đàm Tĩnh, ngay cả Thịnh
Phương Đình cũng chủ động tư vấn cho cô, Đàm Tĩnh làm Chủ tịch Hội đồng quản trị
rất tốt, chỉ là cô thường xuyên mệt quá mà ngủ gật. Hôm nay trong phòng bệnh,
vừa tắm cho Nhiếp Vũ Thịnh, cô vừa kể chuyện: “Giá đỗ trồng được hơn hai mươi
đĩa rồi, thế mà anh vẫn chưa tỉnh lại, anh cứ như vậy, em sẽ không đợi nữa đâu,
em sẽ lấy người khác cho anh xem… Cái tên Nhiếp Bình khó nghe quá, nghe gần
giống như tên của vua cờ ấy, đổi thành cái gì Bình bây giờ nhỉ? Phải xem em lấy
ai đã… Có điều em bây giờ khó lấy chồng quá, anh bảo, em đi đâu mới tìm được
người như anh đây? Em trai anh nói, nếu em dám lấy người khác, cậu ta sẽ tranh
quyền giám hộ Bình Bình với em. Bây giờ cậu ấy bảo vệ lợi ích cho nhà họ Nhiếp
ghê lắm, phải tội hay cãi cố thôi. Bị ông em trai ghê gớm của anh trông chừng
như thế, em muốn lấy người khác cũng khó! Đúng rồi, hôm qua Chủ nhiệm Phương lại
mắng người sa sả trong phòng mổ… Anh Đổng bảo anh ấy chịu không nổi nữa rồi,
nhất định phải xông tới lay cho anh tỉnh lại, bằng không cứ như thế, các tiến sĩ
khoa này chắc cả đời cũng không tốt nghiệp nổi mất. Anh làm ảnh hưởng đến cả đời
họ rồi đấy…”
Bình Bình sớm đã quen với việc mẹ lẩm bẩm một mình bên giường bệnh Nhiếp Vũ
Thịnh. Cậu bé thay một đĩa nước sạch, cẩn thận đặt vào đó vài hạt đậu, tràn trề
hy vọng hỏi Đàm Tĩnh: “Mẹ ơi, đĩa đậu này nảy mầm thì bố sẽ tỉnh lại ạ?”
“Đĩa đậu này nảy mầm, nếu bố vẫn chưa tỉnh thì mẹ con mình sẽ đem số đậu còn
lại đi làm sữa đậu nành uống, không ngâm nữa.”
Cái miệng nhỏ xíu của Bình Bình dẩu lên: “Mẹ nói phải đợi bố cả đời mà, thế
mà chưa ngâm xong một túi đậu, mẹ đã không chịu đợi nữa rồi.”
“Ngoan nào, một túi đậu những năm cân, năm cân là bao nhiêu? Năm cân phải
ngâm bao nhiêu đĩa mới hết… đợi năm cân đậu này mọc mầm hết, Bình Bình cũng phải
lấy vợ rồi
Bình Bình đã hơi hiểu chuyện, nghe thấy hai chữ “lấy vợ” liền xấu hổ đỏ cả
mặt, vội rúc đầu vào tấm chăn trên giường bệnh. Đàm Tĩnh vội nói: “Bình Bình
đừng động vào ống truyền tĩnh mạch của bố con.”
Nào ngờ Bình Bình nói: “Ngón tay bố đang động đậy kìa.”
Đàm Tĩnh rất bình tĩnh, thỉnh thoảng ngón tay của Nhiếp Vũ Thịnh cũng động
đậy. Bác sĩ bảo với cô rằng đó là phản xạ thần kinh, không phải do ý thức của
anh. Đàm Tĩnh đã quen với thất vọng nên chỉ nói: “Con ngoan, ngón tay bố con vẫn
động đậy được đấy chứ… Bố chỉ là đang ngủ, chưa dậy thôi…”
Bình Bình lại kêu lên: “Mi mắt bố cũng động đây này!”
Đàm Tĩnh cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại, cô lấy tay đặt lên ngực, vì
mi mắt của Nhiếp Vũ Thịnh quả thực đang động đậy, hai hàng mi dài khẽ run rẩy,
như thể anh đang gắng mở mắt vậy.
Bình Bình nắm lấy tay Nhiếp Vũ Thịnh, liên tục gọi: “Bố! Bố!”
Đàm Tĩnh thấy mình như đang nằm mơ, đã vô số lần cô ảo tưởng rằng Nhiếp Vũ
Thịnh đã tỉnh lại, thế nhưng sau vô số lần thức tỉnh, cô lại phải quay về với
hiện thực nghiệt ngã. Cô nhào đến, nắm chặt lấy bàn tay kia của anh, khẽ gọi tên
anh hết lần này đến lần khác. Y tá phòng Chăm sóc đặc biệt thấy có động vội vã
chạy vào xem, bỗng hét lên một tiếng, rồi bưng chặt lấy miệng, lao ra ngoài tìm
bác sĩ. Nhiếp Vũ Thịnh hết sức chật vật mới mở được mắt ra, nhưng Đàm Tĩnh lại
thấy cả đời không có giây phút nào tuyệt vời hơn lúc này. Nhìn hàng mi của anh
khẽ động đậy, rồi cặp mắt anh từ từ mở ra, chỉ trong vẻn vẹn nửa giây, vậy mà
dường như cô đã phải đợi một đời, một