
phía sau gáy vẫn còn, chỉ cần cô cúi đầu, nó sẽ thấp thoáng hiện ra qua làn tóc.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Nhiếp Vũ Thịnh thấy niềm vui lớn nhất khi
giảng cho Đàm Tĩnh những bài toán khó là được nhìn thấy vết lõm trắng muốt sau
gáy cô. Đây là bí mật nhỏ hạnh phúc của anh, vì thế khi thấy cô đi hỏi bài các
bạn trai khác, anh cảm thấy không thể chịu đựng
Rất nhiều lần, anh cũng đã từng hôn lên làn da trắng muốt mịn màng ấy, đó là
chỗ nhạy cảm nhất của Đám Tĩnh, hễ anh phà hơi vào nó, là Đám Tĩnh rúm cả người
lại, phá lên cười đầu hàng. Thế nhưng bây giờ cô đã lấy chồng, đã thuộc về người
khác rồi. Nghĩ đến đây anh lại thấy buồn vô hạn, chỉ muốn phi lên trên sân
thượng hút một điếu thuốc.
Khi Đàm Tĩnh đòi anh đưa tiền, anh thấy mình đã tuyệt vọng; vào ngày sinh
nhật, khi nhìn thấy Đàm Tĩnh và con trai cười cười nói nói đi về nhà, anh thấy
mình đã tuyệt vọng. Thế nhưng giây phút mà anh thực sự tuyệt vọng là khi Đàm
Tĩnh ngồi trước mặt anh, nhìn anh với ánh mắt khẩn cầu và tha thiết vì đứa con
trai của cô và một người đàn ông khác.
Cô từng nói: “Trên đời này, điều tàn nhẫn nhất chính là tưởng rằng mình đã có
tất cả, đến cuối cùng mới phát hiện thực ra tất cả đều là giả.”
Trong tiềm thức, anh chưa bao giờ hồi tưởng về cái đêm mưa gió đó, cũng chưa
bao giờ hồi tưởng về những lời tàn nhẫn lạnh lùng mà cô đã nói, chỉ cần không
nghĩ tới là anh có thể tự lừa dối mình rằng, chuyện rất nhiều năm về trước chỉ
là một cơn ác mộng mà thôi.
Không ai biết rằng anh đã đi bao lâu trong cái đêm mưa gió ấy, cũng không ai
biết rằng anh đã khóc bao nhiêu trong cái đêm mưa gió ấy. Mưa lớn xóa nhòa đi
tất cả, trong một thời gian rất dài, tối nào anh cũng nằm mơ thấy ác mộng, trong
giấc mơ vẫn là anh một mình đi trong mưa, sấm chớp như lưỡi dao sắc nhọn, rạch
toang màn đêm mù mịt, mưa lớn như những sợi thừng quất lên mặt anh, lên người
anh, trên mặt anh, không biết là nước mưa hay là nước mắt, kể từ khi trưởng
thành, chưa bao giờ anh khóc thảm thiết đến vậy. Trong cơn mưa, những ánh đèn
pha ô tô chói lóa đi ngược lại phía anh, còn anh trong một khoảng khắc chỉ muốn
lao thẳng vào ánh đèn chói lóa đó, để cho tan xương nát thịt, vĩnh viễn không
bao giờ tỉnh lại nữa.
Hồi còn ở Mỹ, thậm chí Nhiếp Vũ Thịnh đã phải đi khám bác sĩ tâm lý, trong
một thời gian rất dài anh phải nhờ đến sự hỗ trợ của thuốc. Cả quá trình trị
liệu kéo dài đến ba năm, cuối cùng, anh cũng không còn nằm mơ thấy ác mộng nữa.
Bác sĩ tâm lý ân cần nhắc nhở anh, đây không có nghĩa là anh đã khỏi bệnh, mà
chỉ là tạm thời gác lại nỗi đau trong tim mình, hay nói cách khác, anh có thể tự
lừa dối mình rằng chuyện gây tổn thương sâu sắc cho anh ngày xưa chưa từng xảy
ra. Những trường hợp như thế này rất hay gặp ở lâm sàng, ví dụ như người đầu bạc
tiễn kẻ đầu xanh, thường hay ngoan cố phủ nhận chuyện con cái đã chết, ví dụ như
người phụ nữ bị hiếp dâm, thường hay lựa chọn quên đi những gì diễn ra tối hôm
đó. Điều này còn tệ hại hơn là mơ thấy ác mộng, bởi triệu chứng bên ngoài đã
chuyển thành triệu chứng bên trong, tâm lý của anh trong một số tr đặc biệt nào
đó sẽ càng không ổn định hơn.
“Anh không hề lựa chọn quên nó đi, mà anh lựa chọn tạm gác nó lại thôi.”
Lời nói của bác sĩ tâm lý vẫn còn văng vẳng bên tai, anh cũng biết vấn đề của
mình nằm ở đâu, nhưng mấy năm nay cảm xúc của anh chưa bao giờ vượt quá phạm vi
bản thân có thể khống chế, cho đến khi anh gặp lại cô.
Cô đã bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc đời mới từ lâu, còn anh cũng nên
chấm dứt nỗi vương vấn phi thực tế và vô vọng vĩnh viễn này thôi.
Anh nên lựa chọn lãng quên thật sự.
Khi Đàm Tĩnh đi đến bến xe buýt, cô bỗng thấy rất mệt. Trong túi cô vẫn còn
hơn năm nghìn tệ, chiều nay, cô đã mang chiếc ghim cài áo đi bán. Ngày xưa,
trong khi khó khăn nhất, cô cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện bán chiếc ghim
ấy, vì đó là món quà đầu tiên mà Nhiếp Vũ Thịnh tặng cô. Nhưng chiều nay cô ra
tiệm cầm đồ, giá bạch kim mấy năm gần đây đã tăng gấp mấy lần, vì thế cô không
ngờ chỉ riêng bạch kim đã trị giá hơn năm nghìn tệ, còn kim cương vụn lại không
được bao nhiêu, họ tổng cộng trả cho cô năm nghìn sáu trăm tệ, cô đút váo túi
rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Khi y tá nói với cô rằng Nhiếp Vũ Thịnh không có ở đây, cô còn tưởng anh cố
tình tránh mặt mình, cô đứng ngoài hành lang, lòng thấy lạnh lẽo vô cùng. Kể từ
sau khi đòi anh tiền lần trước, ngay bản thân cô cũng thấy rằng mình không còn
mặt mũi nào gặp lại anh cả.
Nếu như cứng rắn hơn một chút, cô nên trả lại anh số tiền năm nghìn sáu trăm
tệ này, nhưng cô không thể làm thế được. Tôn Chí Quân cần tiền, tuy cô không
kiếm được đủ hai vạn, thì cũng phài đưa cho anh ta vài nghìn, nếu không, không
chừng anh ta sẽ làm ra những chuyện đáng sợ gì đó.
Ký ức cứ bị gặm nhắm từng chút một như thế, chút kỷ niệm cuối cùng cũng bị cô
quy đổi thành tiền. Cô cười tự giễu, vì tiền, mình còn có gì không làm được nữa
chứ?
Xe buýt đã đến, người lên xe ở trước cổng bệnh viện rất đông, cô chen xuống
phía trước, phát hiện ra