
cỏ cây cải củ mỗi người mỗi sở thích, có lẽ chị ấy thật sự có khẩu vị đặc biệt, hợp ý với cái tên này cũng không chừng.
Kim Bảo Bối nghĩ nghĩ, rồi nói: "Chờ một chút, tôi sẽ cho cậu địa chỉ."
Tần Điện Thao thay cô mở cửa phòng ra, đứng ở bên cạnh cửa ra vào đợi cô cầm giấy viết trên bàn ra, rất nhanh đã ghi chép xong, sau đó đưa cho anh.
"Đại khái là nửa tháng thì chị ấy thay đổi chỗ ở một lần, tìm được hay không thì phải xem hai người có duyên phận hay không!" Cô thuận tiện đem trách nhiệm dẹp sạch lần hai.
Tần Điện Thao nhìn địa chỉ một chút, vội vã đi tìm người, cậu không rãnh đặt nghi vấn xem Kim Bảo Bối có nói thật hay không, "Cảm ơn chị dâu, chúc chị và anh hai có tuần trăng mật vui vẻ." Cậu xoay người rời đi, hành động cước bộ không được thong dong như ngày thường.
Đôi mắt Kim Bảo Bối liếc khắp mọi nơi, đầu xoay tròn mấy lần, trong đầu vừa nghĩ ra chủ ý xấu, rất nhanh trở về phòng mở máy vi tính của Tần bích Vũ ra vào internet, tiếc lộ tin tức cho chị khóa trên đang ở xa.
Thành thật là đức tính tốt, mà Kim Bảo Bối khó quán triệt được cái đức tính này, đều là do cô được người đàn ông lương thiện nhất thiên hạ, nay cũng là ông xã thân yêu của cô làm cảm động, chồng của cô thật sự rất tốt!
Cô cho là chỗ ở hiện tại của chị Khiết Nhi vẫn đúng như vậy, ân tình này của Tần Điện Thao dù thế nào cô cũng không muốn trả, cái này là nhân hậu bước qua xác chết phải không? Bất quá cũng không phải báo tin không chính xác cho Tần Điện Thao!
Làm người phải có đạo nghĩa, mà bây giờ cô đang chấp hành triệt để đạo nghĩa trên giang hồ của cô, sau khi nhận được tin tức chị phải rời khỏi chỗ đó thật nhanh! Bởi như thế thì bất kể là với chị hay với Tần Điện Thao, cô cũng không nợ ai cả!
Nếu cuối cùng Tần Điện Thao không tìm được người, thì phải bảo là chị ấy không cho cậu ta tìm được, anh quay đầu lại uy hiếp cô một lần nữa, cô còn có Tần Giáng Thần đứng ra che chở! Thả lời nói uy hiếp ai không biết? Cô không tin Tần Điện Thao không sợ cô đến kể ra tất cả với Tần Giáng Thần, hừ!
Thành thực quả nhiên là đức tính tốt, tin tưởng rằng khắp thiên hạ này không ai lương thiện hơn ông xã thân ái của cô nên cô biết rằng: đương nhiên cô không thể để cho ông xã của cô làm chuyện xấu! Nhất định sẽ ngợi khen cô là Bảo Bối đã trưởng thành
Hoa Dành Dành và Tường Vi trôi lơ lững trên mặt nước, gỗ chất đầy trên sàn nhà, lửa nhen nhóm, màu sắc tươi đẹp của Cocktail, biển Ca-ri-bê lười biếng khoe khoang tâm tình miền nhiệt đới.
Nhân viên phục vụ giúp đem những cánh hoa rơi trên mặt nước, Kim Bảo Bối không kiêng nể gì cả cứ rũ Tần Bích Vũ đi bơi, sau đó như chú gấu Koala bám trên người anh,
Phần lớn rượu là Kim Bảo Bối uống, Tần Bích Vũ kiên trì uống nước khoáng. Anh nâng khuôn mặt đỏ ửng của Kim Bảo Bối lên, nhìn nụ cười ngây ngô của cô thì anh vặn lông mày, nhưng má lúm đồng tiền đáng yêu lại làm anh không nhịn được muốn thơm.
"Đừng uống rượu nữa, có nước trái cây, uống nước trái cây được không?" Anh ôm lấy cô gái thiếu chút nữa đã đi xuống thân thể anh, hai tay hai chân cô gái nhỏ cùng sử dụng, như chý khỉ nhỏ trèo lên người anh, nhờ có sức nổi của nước, nhưng anh đoán cô say đến không phân biệt được rồi, tốt nhất vẫn nên đem cô lên, miễn cho cô ngủ quên trong hồ bơi.
Kim Bảo Bối quyết miệng, "Không thích!" Hiện tại cô cố gắng dùng sự kiên trì của chính mình, thuận tiện gối đầu lên vai Tần Bích Vũ.
"Này, đừng uống nữa, ăn điểm tâm." Anh ôm lấy cô, sau đó đi tới bờ bên cạnh.
Kim Bảo Bối cười khanh khách, cảm thấy loại cảm giác lười biến phơi mình trên nước thế này thật hạnh phúc. Đương nhiên, người lười chỉ có một mình cô.
Bên cạnh bể bơi có một khay hoa quả và thạch trái cây, Tần Bích Vũ cầm thìa múc một chút thạch trái cây, buồn cười nhìn cô vợ nhỏ như chú cá mong chờ anh bón đồ ăn, anh đem thạch trái cây đút vào trong miệng cô.
"Ăn ngon không?" Loại này không có tinh rượu? Tần Bích Vũ đã nếm thử một miếng và xác nhận, hoa quả nhiệt đới chua ngọt đủ vị, bình thường anh không thích ăn những loại trái như thế này, nếm không ra chỗ đặc biệt của nó.
"Còn muốn ăn."
Tần Bích Vũ yêu thương đút cho vợ, dứt khoát đem hai thanh thạch trái đây bón vào miệng cô, kỳ thật Kim Bảo Bối không có sự yêu thích đặc biệt dành cho những loại thạch trái cây này, chúng nó cùng không khác gì trái cây ở nhà, cái cô thích chính là được chồng mình đút cho.
"Còn muốn ăn sao? Đợi lát nữa phải ăn bữa tối rồi." Anh đem thìa đồ ăn đã được cô ăn sạch để lại lên khay, nghiêng đầu nhìn bộ dáng buồn ngủ của cô vợ "Em uống quá nhiều, chưa đến buổi tối có muốn về phòng ngủ một chút không?"
"Không cần đâu ạ" Kim Bảo Bối quay đầu, rất nhanh đặt một nụ hôn trộm lên môi của ông xã, sau đó cười mờ ám nhìn gò má ửng đỏ của Tần Bích Vũ, "Em muốn ôm ông xã."
Anh còn không có biện pháp để giống cô, đơn giản thuyết ra những lời thâm tình làm cho người khác mặt đỏ tim đập trống ngực kêu..., chính anh nên thừa nhận mình đã say mê cô rồi, như vậy anh có quá xảo quyệt hay không?
Đều là do anh già rồi, không theo kịp tâm tình người tuổi trẻ, sự nhiệt tình trong anh d