
trên mặt đất nói.
"Vâng" Ma ma đứng dậy, tiễn Lý An Thuận rời đi.
"Ai nha! Hai vị nương nương còn đây a?" Nàng khẽ cười một tiếng.
"Bản công chúa còn phải đi gặp phụ hoàng gấp, không có thời gian cùng hai
vị nương nương học quy củ, hi vọng hai vị nương nương không nên trách tội, hôm
nào đợi Thấm Hinh nhàn rỗi, lại cùng hai vị nương nương học quy củ."
Nhìn hai người bị chọc giận cơ hồ muốn ngất đi, Phượng Phán Nguyệt cười cười,
rốt cục mới không kiên trì nói "Đứng dậy!"
Hai người đứng dậy, Cần quý phi tức giận đến muốn chửi ầm lên, lại bị Thục phi
ngăn lại
"Cần tỷ tỷ." Một bên Thục phi sợ hãi cúi đầu, nhẹ nhàng kéo tay áo
Cần quý phi rời đi, một bên lo lắng thấp giọng khuyên can, "Thấm Hinh công
chúa là bảo bối trong long hoàng thượng, Cần tỷ tỷ dù ủy khuất thế nào cũng là
nên nhịn một chút! Nếu không người chịu thiệt sẽ là tỷ tỷ, công chúa sớm muộn
gì cũng được gả đi thôi."
"Hừ, vậy cũng phải chiêu tuyển phò mã mới được, cái loại công chúa làm bại
boại thanh danh hoàng thất, căn bản không có nam nhân nguyện ý lấy về. Muội
muội đã quên? Vài ngày trước hoàng thượng bất quá thăm dò một chút phủ viễn đại
tướng quân, hỏi con thứ của tướng quân, kết quả ngày hôm sau phủ viễn đại tướng
quân lập tức xin từ chối, ngay cả con thứ của đại tướng quân cũng còn không
nguyện ý, nếu là bổn cung thì đã tự cảm thấy xấu hổ vô cùng, sớm kết thúc bản
thân!"
"Hư, quý phi tỷ tỷ đừng nói lớn tiếng như vậy, tuy đó là sự thật
nhưng..."
Thanh âm xa xa, Phượng Phán Nguyệt nghe không rõ ràng lắm, dù sao cũng biết đó
chẳng phải lời hay ho gì, nàng sớm đã thành thói quen.
"Tất cả đứng lên đi, muốn đem chân quỳ cho đến phế đi sao?" Tào Liểu
Y cùng các nô tài khác quỳ trên đất, nàng thở dài nói.
"Tạ công chúa."
"Công chúa." Quế ma ma đi về tới. "Nô tỳ giúp công chúa thay
xiêm y! Hoàng thượng vẫn đang chờ."
Phượng Phán Nguyệt gật đầu, trở lại tẩm cung, có chút tiếc hận để Quế ma ma đem
bộ trang phục khất cái đi thay.
Quên đi, khi nào có cơ hội mặc lại.
"May mắn nô tỳ vừa rồi đem công chúa ngăn lại, nếu không hoàng thượng tìm
không ra công chúa làm sao bây giờ!" Quế ma ma một bên giúp công chúa mặc
xiêm y, một bên lại nhịn không được nhắc đi nhắc lại.
"Dạ dạ dạ, vẫn là ma ma có tính toán trước, Nguyệt nhi bội phục."
Phượng Phán Nguyệt hì hì cười.
Đổi xong xiêm y, lấy lược chải lại tóc, Phượng Phán Nguyệt cùng hai vị cung nữ
đi tới trước ngự thư phòng, trong nội tâm có chút nghi hoặc, phụ hoàng tìm nàng
là vì hôn sự của nàng sao?
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của hai vị nương, hóa ra phủ viễn đại tướng quân cự
tuyệt làm chủ cho con thứ của mình a!
Đây không phải người đầu tiên cự tuyệt, nàng tin tưởng đó cũng sẽ không phải
người cuối cùng, lại có thể cười nhạo chuyện của nàng, những người kia cũng
luôn trước mặt nàng làm biểu hiện cho nàng xem, duy có Lý An Thuận an ủi nàng,
giống như lơ đãng hỏi lên, dù sao trăm sông đổ về một biển, mục đích đều là
nhìn nàng bị chê cười.
Đến ngự thư phòng, Lý An Thuận đợi ở ngoài cửa.
"Công chúa, hoàng thượng đang chờ." Lý An Thuận nghiêng người cung
kính.
"Tạ Lý công công." Lý công công đối phụ hoàng trung thành và tận tâm,
nàng luôn tôn kính.
Bước vào ngự thư phòng, đầu tiên trông thấy phụ hoàng ngồi ở ngự án, trong
miệng nói cái gì đó, nàng không có chuyên chú nhìn kỹ, cũng không chú ý người
đứng bên cạnh phụ hoàng nói nói, nàng giơ lên khuôn mặt tươi cười, bước chân
nhanh nhẹn chạy như bay đến bên người phụ hoàng.
"Phụ hoàng, Nguyệt Nhi đến đây, Nguyệt Nhi đã rất nhiều ngày không gặp phụ
hoàng rồi, Nguyệt Nhi nhớ phụ hoàng quá!". Làm nũng tiến sát vào ngực
Thiên Hạo Đế.
"Nguyệt Nhi, thật không có lễ nghi gì." Thương Hạo Đế cười khiển
trách, nhưng lại không có một chút mùi vị trách cứ nào.
"Người ta là nhớ phụ hoàng thôi! Phụ hoàng không nhớ Nguyệt Nhi sao?"
Phượng Phán Nguyệt cong đôi môi nhỏ, không chịu giương mắt lên nhìn phụ hoàng.
"Ha ha, phụ hoàng dĩ nhiên nhớ Nguyệt Nhi! Bất quá Nguyệt Nhi thật nghĩ
đến phụ hoàng sao? Phụ hoàng xem... là có vẻ muốn ra cung chơi a!" Thương
Hạo Đế trêu chọc.
"Nào có, Nguyệt Nhi đúng là muốn xuất cung chơi, nhưng là xuất cung đâu so
được với phụ hoàng chứ? Nếu không lúc này Nguyệt Nhi làm sao có thể ở chỗ
này." Phượng Phán Nguyệt cười hì hì đáp lại.
"Ý tứ chính là phụ hoàng nếu như chậm một bước, ngươi lại xuất cung đi,
phải không?" Ôi nha đầu này!
"Hì hì, phụ hoàng anh minh." Nàng xinh đẹp le lưỡi.
"Ngươi đó! Thực không có biện pháp trị ngươi." Thương Hạo Đế lắc đầu,
vỗ vỗ lưng ái nữ, hưởng thụ lấy một chút sự nũng nịu của ái nữ, trong chốc lát
mới nhẹ nhàng buông nàng ra, giống như không nghĩ hỏi: "Vừa mới có người
tìm ngươi sao?"
Nàng mỉm cười gật đầu, "Vâng, Cần quý phi nương nương cùng Thục phi nương
nương."
"Tìm ngươi làm cái gì?" Thương Hạo Đế hỏi.
"Hai vị nương nương tìm nhi thần thảo luận quy củ, lo lắng nhi thần không
hiểu lễ tiết, cậy được sủng mà kiêu, làm bại hoại thanh danh hoàng thất."
Phượng Phán Nguyệt cười ngọt ngào đáp, như là không phát hiện phụ hoàng đáy mắt
chớp động á