
ong lòng vẫn do dự bất an.
Đương nhiên, những điều Trương Chí Minh nói là hoàn toàn hợp lí, toàn suy nghĩ cho nghề nghiệp và tương lai của cô, nhưng dường như có một
điểm anh không nghĩ đến, nếu cô đến Hồng Kông đào tạo cũng có nghĩa rằng cơ hội gặp mặt của hai người sẽ ít đi. Cô không mong đợi cuộc hẹn hò
với anh lắm, nhưng thấy anh hoàn toàn không ngần ngại chia cách, cô khó
tránh khỏi suy ngẫm.
Cô chỉ đọc được vài trang liền để sang một bên, gọi điện cho Gia Tuấn.
Trong cô đầy cảm xúc không tên không thể nói rõ, cô muốn thổ lộ với
một người bạn, thế nhưng, sau khi gọi vào số của Gia Tuấn, người bắt máy lại là Mẫn
Nghi.
“Mẫn Nghi, sao bạn lại ở đây?”. Cô kinh ngạc hỏi.
Giọng Mẫn Nghi lạnh lùng, “Đây là nhà của cha mẹ chồng mình, mình ở đây có gì kì lạ sao?”
Nhâm Nhiễm đuối sức giải thích: “Xin lỗi, mình không có ý đó, hôm đó Gia Tuấn nói với mình, bạn tạm thời chưa muốn về nước.”
“Mình thay đổi ý định, hôm nay mới quay về.” Mẫn Nghi bình thản nói:
“Bạn tìm anh Tuấn phải không, anh ta uống quá chén ngủ rồi, có cần mình
gọi anh ta dậy không?”
“Không cần đâu, cám ơn.” Cô nghe thấy tiếng Bác Ngạn í ới gọi mẹ bên cạnh, vội nói: “Bạn chăm Tiểu Bảo nhé, tạm biệt.”
Đặt điện thoại xuống, Nhâm Nhiễm cảm thấy trong lòng rỗng tuếch.
Cô đi ra ban công bé tí nhìn về nơi xa. Sống trong một thành phố náo
nhiệt, cảnh vật trước mắt chẳng qua chỉ là cảnh đêm kinh điển của một
thành phố bận rộn, từng tòa nhà chọc trời dựng sừng sững, các con đường
rộng thênh thang chứa trong lòng nó những dòng xe tấp nập không nguôi,
xa gần toàn ánh đèn được tỏa ra từ muôn vạn gia đình, ánh đèn nê-on chớp nháy liên hoàn, tất cả đều sớm quen thuộc với cô.
Trong dòng người tấp nập ấy, sẽ có bao nhiêu người có cảm giác như
cô, mênh mông và bất định, mông lung và mơ hồ, chỉ có thể đứng một mình
trên ban công với nhìn ra xa, mong muốn thấy được tương lai của chính
mình.
Cảm giác cô độc ngửi mùi ghé thăm khiến ánh mắt cô long lanh những
giọt lệ chua chát. Cô cảnh cáo bản thân, đây chỉ là tâm trạng tự thương
hại bản thân, tiếp tục buông thả ư? Hoàn toàn không ý nghĩa.
Cô trở vào phòng lấy quyển “Xa rời đám đông huyên náo” đã ố vàng từ
trên kệ sách, lật vài trang ra xem. Cuốn sách này bao năm qua luôn ở
cạnh, cô đã có thói quen đọc vài trang mỗi khi buồn bực. Mấy năm qua,
các tình tiết chính trong truyện cô đều ghi nhớ, kể cả chi tiết từng
đoạn đối thoại giữa nông dân trang trại và cảnh vật vùng quê của nước
Anh cô đều thuộc nằm lòng. Bất kể xem từ trang nào thì cô cũng không
thấy dở dang.
Cô đọc quyển sách này, từ cảm nhận phiền toái của thời niên thiếu đến hiện nay, cô luôn mượn những dòng chữ khoan thai, những đoạn miêu tả
quen thuộc này để dung hòa tâm trạng. Cô nghĩ, chí ít cô đã hiểu được
tâm trạng của mẹ khi đọc quyển sách này vào đoạn cuối của cuộc đời.
Hôm sau, Gia Tuấn gọi điện, “Mẫn Nghi đột nhiên trở về.”
Cô chỉ lãnh đạm nói: “Tốt quá còn gì, Tiểu Bảo cũng cần có mẹ.”
“Vốn dĩ anh quyết định xử lí xong việc nhà sẽ quay về Melbourne chính thức li hôn với cô ta. Không ngờ cô ta đột nhiên quay về, còn dẫn cả
Tiểu Bảo về nhà ngoại, chính thức thông báo cuộc hôn nhân của anh và cô
ấy cho mọi người.”
Nhâm Nhiễm không biết nói gì, Mẫn Nghi luôn che giấu chuyện kết hôn
và sinh con của mình với người nhà, lần này đột nhiên hành xử như vậy,
không cần
nói rõ cũng hiểu ý cô ta muốn gì. Giọng Gia Tuấn lộ vẻ mệt mỏi: “Cô
ta thậm chí không muốn đơn độc nói chuyện với anh, lúc nào cũng ôm chặt
Tiểu Bảo không buông.”
“Đừng nói nữa, anh Tuấn.” Nhâm Nhiễm càng mệt mỏi, “Đây là chuyện nhà anh, em không muốn biết. Trễ rồi, nghỉ sớm đi anh.”
“Tiểu Nhiễm…” Anh đột nhiên cao giọng gọi tên cô, sau đó hoàn toàn
yên ắng, anh nói tiếp: “Anh yêu em, anh vốn hi vọng sau khi li hôn với
cô ấy sẽ nói chuyện với em, anh muốn chúng ta có một khởi đầu.”
“Không, anh Tuấn, anh đừng nói nữa. Anh biết nguyên tắc của em, bất
kể vì lí do gì, em cũng sẽ không xen vào mối quan hệ của người khác.”
“Anh biết, anh gọi điện lần này là muốn em biết, anh sẽ cố gắng giải quyết vấn đề của mình, không liên lụy đến em.”
Gia Tuấn tắt điện thoại.
Anh vẫn ngủ trong căn phòng xưa kia của mình, từ khi Mẫn Nghi quay
về, Triệu HIểu Việt vui mừng hớn hở, sắp xếp cho cô vào ở chung phòng
cùng anh, anh không biết phản đối thế nào. Mẫn Nghĩ phóng cái nhìn qua
anh và đỡ lời hộ, cô nói muốn ở chung với con để thỏa nỗi nhớ.
Từ ngày về nước, toàn bộ thời gian của cô đều dính chặt vào con tari, dù sao thì cũng là mẹ con đồng lòng, bé Bác Ngạn nhanh chóng thân với
mẹ, bé bấu vào cổ mẹ, chí chóe không lúc nào yên. Cha mẹ và anh trai cô
biết tin làm ầm cả lên, tìm cách truy cùng hỏi tận, họ gọi cả Gia Tuấn
qua để thẩm vấn. Thế nhưng, Gia Tuấn giữ im lặng suốt trong thời gian bị tra cung, còn Mẫn Nghi thì trả lời cái dễ bỏ cái khó, ấp a ấp úng, hoặc mượn chuyện chăm con chuyển đề tài, cuối cùng không tiết lộ câu nào.
Trông đứa cháu lém lỉnh dễ thương, ông ngoại bà ngoại và ông cậu đều hân hoan vui mừng, không ai truy hỏi nữa.
Triệu Hiểu Việt vốn