Polly po-cket
Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322962

Bình chọn: 8.00/10/296 lượt.

e được cách nói

chuyện rất ư ngọt ngào vào điện thoại. Một hồi lâu, cô đặt điện thoại

xuống, đột nhiên nói với Nhâm Nhiễm: “Em ơi, trông hộ cửa tiệm cho chị

chút nhé, chị ra ngoài một tí quay về liền.”

Nhâm Nhiễm thì sao cũng được, “Em không biết pha cà phê đâu chị, nhỡ có khách đến thì sao?”

Tô San cười: “Em tưởng khách lạ đến đây nhiều lắm sao? Chỉ có một

người nói hôm nay sẽ đến lấy hạt cà phê nhưng có việc dời lại rồi. Lỡ

như khách vào, em nói cà phê hôm nay đã bán sạch, không sao đâu.”

Nhâm Nhiễm buồn cười trước cách kinh doanh thờ ơ này, “Chị không sợ ông chủ mắng à?”

“Lão Lý cũng thường tùy ý đóng cửa tiệm đó thôi. Ông ta không ngại

đâu. Bạn trai chị tìm, đã mấy ngày không gặp anh, chị đi cái rồi về.”

Tô San vui mừng thấy rõ, gương mặt vốn đã xinh đẹp nay còn rạng ngời hơn, Nhâm Nhiễm gật đầu, “dạ”.

“Em nghe điện thoại giúp chị, nếu có khách đặt hạt cà phê hoặc bột cà phê, em ghi lại số lượng, chủng loại và thời gian là được.” Nhâm Nhiễm

bước vào ngồi tại quầy pha chế, Tô San vội thu dọn đồ đạc và tiện tay

đưa cho cô vài quyển tạp chí văn nghệ – “Đây là sở thích của chị, lão Lý thường cười nhạo, nếu em buồn thì cứ ngồi đọc, nếu không thích thì dẹp

qua một bên không sao đâu.”

Tô San đi nhanh như gió.

Nhâm Nhiễm ngồi vào vị trí của cô nhấc tách cà phê lên, nhâm nhi từng ngụm nhỏ. Ngụm cà phê lượn lờ trong lưỡi mang đậm vị đắng và vị chua

đặc trưng của cà phê Blue Mountains. Cô chưa kịp có thói quen thưởng

thức cà phê, khi mẹ còn sống mẹ luôn nói cô đang trong tuổi dậy thì,

không thích hợp uống caffeine. Khi dọn theo cha đến đây, Nhâm Thế Yến

cũng không buồn nấu cà phê trong nhà, đổi uống cà phê hòa tan.

Cô hoàn toàn không hiểu tại sao bản thân lại đi xe đến nơi hẻo lánh

này uống cà phê. Bây giờ chỉ có một mình cô, cô không thể không thành

thật với chính mình, đích thực, cô đang tìm Kỳ Gia Thông trong tiềm

thức.

Mặt cô nóng ran từng hồi, cô thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là tình

yêu nam nữ mà Gia Tuấn hay chọc ghẹo. Người đàn ông đó với cô, gần như

là một người xa lạ. Hơn nữa, sự chênh lệch về tuổi tác, về trải nghiệm

khiến hai người như sống trong hai thế giới khác. Nhất là, trong tâm trí rối bời lúc này, cô lại còn tâm trí nghĩ đến anh, thật có cảm giác tội

lỗi.

Nhâm Nhiễm kê cằm vào hai tay, thỉnh thoảng lắc nhẹ tách cà phê. Cô quyết tâm đợi Tô San trở về sẽ quay về kí túc xá ngay.

Tiếng nước xối xả từ vòi cao áp vọng từ ngoài vào quán cà phê bé tí

trong căn phòng máy lạnh, cánh gỗ quạt xoay tí tách trên trần nhà, radio trên quầy pha chế phát nhạc hòa tấu, không gian rất tĩnh lặng, mùi

hương cà phê lan tỏa khắp phòng. Cảm giác cô lâng lâng, không biết mình

đang ở phương nào.

Tiếng chuông gió vang lên, cô chưa kịp ngước đầu đã nghe chất giọng Phúc Kiến của lão Lý: “Vào đây uống ly cà phê.”

“Thôi, tôi định ra quầy uống rượu.”

“Gần đây cậu uống nhiều rượu quá rồi.”

Gia Thông cười, “Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang.”(1)

(1). “Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang” – Câu thơ của Tào Tháo trong

trận chiến Xích Bích, nghĩa là, “Gì có thể giải sầu, chỉ mỗi rượu thôi.”

“Rượu không thể uống nhiều được, hơn nữa tấm thân tồi tàn này cũng

không thể đi nhậu cùng cậu. Cậu đã quyết định ra đi, tôi cũng không nói

nhiều, chuyện gì cũng phải cẩn thận.”

“Đừng lo lắng, trước mắt chưa nghiêm trọng vậy đâu.” Giọng Gia Thông

vẫn rất điềm đạm, giống như nội dung đối thoại chỉ xoay quanh vấn đề

thời tiết. “Tôi đã điện cho Tần Tổng, ngày mai ông ta sẽ đến đây, tôi sẽ bàn nốt những việc còn lại rồi đi ngay.”

Nhâm Nhiễm đứng yên tại chỗ, chỉ nghe lão Lý nói: ”Theo kinh nghiệm

của tôi, ra đi một mình không phải là chuyện vui vẻ gì. Tốt nhất là đừng cắt đứt hết liên lạc với mọi người, tan biến trong biển người này.”

“Đại khái là tôi không còn lựa chọn được nữa, hơn nữa, cái gì thì cũng từng trải chưa hẳn là chuyện xấu.”

“Vậy cũng đúng, nếu nhất định phải trắng tay thì lúc còn trẻ sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.”

Gia Thông cười to, “Cám ơn sự an ủi của ông, tôi đi đây, lão Lý, ông bảo trọng.”

“Bảo trọng.”

Tiếng chuông gió lại vang lên, Gia Thông rời khỏi. Nhâm Nhiễm đọc

được ý cáo biệt bất thường trong đối thoại bình dị của hai người. Cô

không thể nhân lúc đoạn từ biệt chưa kết thúc mà xông ra chen ngang vào. Cô đến đây uống cà phê và âm thầm mong đợi cuộc hội ngộ “không hẹn mà

gặp”, nhưng đồng thời nghi hoặc muôn trùng với sự mong đợi của bản thân, cô không ngờ sẽ xuất hiện tình cảnh thế này.

“Tô San, ông La đến lấy hạt cà phê chưa?” Lão Lý nói vọng vào nhưng

ông dừng lại ngạc nhiên khi thấy Nhâm Nhiễm ngồi dậy từ phía quầy chế.

“Cháu Nhâm, chào cháu, sao cháu lại ở đây?”

Nhâm Nhiễm lúng túng: “Cháu đến uống cà phê, chị Tô San lúc nãy có chút việc ra ngoài, nhờ cháu trông hộ cửa tiệm một lúc.”

“Cô nàng này, chắc là bạn trai lại đến tìm chứ gì, dám ngang nhiên

giao cửa tiệm cho khách trông hộ, lương tháng này sẽ bị cắt một nửa.”

Nhâm Nhiễm sốt sắng: “Ấy, đừng cắt, chị ấy về ngay mà.”

“Nói đùa thôi.” Lão Lý cười ha hả, “Vài đồng lương quèn của quán cà

phê này mà mời được một mĩ