Pair of Vintage Old School Fru
Nói Yêu Em Lần Thứ 13

Nói Yêu Em Lần Thứ 13

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326884

Bình chọn: 10.00/10/688 lượt.

g nói khẽ khàng của Thiên Diệp, trong suốt và dễ vỡ như thủy tinh.

"Ái Ni, Ái Ni, vì nhớ thương em, anh đã sống rất chán chường.

Anh nhớ em không chỉ một lần, mà từng ngày từng đêm, mỗi phút

mỗi giây đều nhớ đến em. Anh cũng giống như cốc trà sữa trong

tay em vậy, từ trước tới giờ chưa hề thay đổi. Xin em hãy tin

anh."

Giọng nói cuả Thiên Diệp dịu dàng nhưng chuẩn xác, quả thực

giống như cốc trà sữa tôi đang cầm trên tay, sau khi chạm vào da

thịt, cảm giác ấm áp cứ thế lan tỏa khắp toàn thân...

Lan ra từng centimét cho đến khi thấm vào tim.

Làn gió đêm hơi se lạnh, những ngôi sao trên bầu trời nhấp nháy, kéo dài mãi bóng hình anh phía sau lưng tôi.

Tất cả đều thấm đẫm hương vị của cuộc sống đã an bài.

TÔi gần như quên mất thực tế là anh đã từng bỏ tôi.

Ký ức dừng lại ở thời khắc anh nói sẽ vĩnh viễn bên tôi.

Những lời nói ngọt ngào...

Những người cô đơn luôn rất thích được nghe.

Về đến nhà, thấy Chân Ni đang

cầm điện thoại, tôi không kiềm chế nổi nỗi tức giận, ném mạnh chiếc điện thoại di động trước mặt con bé.

Khi đứng đợi bên bở hồ một mình, tôi đã mong đợi nó gọi điện

đến biết bao. Tôi thậm chí còn mong nó tìm đủ mọi cách lý do

để biện minh: điện thoại di động đã gửi tôi, đi xe buýt không

gọi được, hoặc lỡ quên...

Nhưng giờ đây, nó đang cầm điện thoại, không tỏ ra một chút bất ngờ với việc tôi về muộn.

Cảm giác bị đem ra làm trò đùa giận dữ cào xé trái tim tôi.

"Chân Ni, hóa ra là em đã..."

Chân Ni liếc nhìn tôi, làm động tác "suỵt" một cái rồi tiếp tục nói chuyện với ai đó qua điện thoại.

"À, em ăn tối rồi. Mẹ em làm cơm cực kỳ ngon, hôm nào hội

trưởng phải đến thử xem tài nghệ của mẹ em nhé. Hội trưởng ăn cơm chưa?"

Tôi cắn môi, dì Quách vốn không biết làm cơm, chắc chắn bữa tối của hai người này là bánh pizza.

"Ưm, vậy chúc hội trưởng ngủ ngon nhé", trên mặt Chân Ni hiện ra nụ cười ngọt ngào như của thiên thần.

Nhưng khi vừa dập máy xong, ánh mắt con bé lập tức trở nên lạnh lẽo và sắc nhọn như những chiếc gai tường vi.

"Mộ Ái Ni, tôi nói cho chị biết, sau này mặc kệ chị làm lao

công hay trợ lý của hội trưởng gì cũng được, nhưng đừng để tôi tahý6 chị đến gần anh ấy quá, hoặc là tìm mọi cách nịnh bợ anh ấy, nếu không thì...", Chân Ni dừng lại một chút.

"Nếu không thỉ sao?", tôi hơi nhếch miệng cười, cảm thấy trong miệng chát đắng.

"Nếu không thì giữ chúng ta chẳng còn chị em gì nữa."

Chân Ni buông xõng một câu, cầm lấy điện thoại di động, nện

bước chân thình thịch đi lên gác, đóng sầm cửa phòng lại.

Trước đây tôi từng nghe người ta nói, chị em gái vốn là một

vòng tròn hoàn chỉnh, Thượng đế lần lượt đưa từng người xuống thế gian, việc họ ra đời chính là để bù đắp những khiếm

khuyết của người kia.

Thế nhưng, Chân Ni và tôi mãi mãi không thể là một vòng tròn hoàn chỉnh.

Tôi nuốt khan mấy cái, vẫn thấy trong cổ đắng ngắt, nên đứng

lên đi tìm nước uống trong phòng khách, sau khi tìm thấy thì cứ đứng uống liên tục từng cốc lớn.

Khi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mặt kính bức tranh treo tường.

Đôi mắt lạnh lùng dù kiên nghị đến đâu, song vẫn bị một lớp sương mù phủ kín.

Trên thế gian này luôn có những người như thế, lúc muốn khóc

cũng không thể khóc, lúc muốn đau lòng cũng không thể đau lòng.

Bởi trong tim họ luôn có sự kiên tâm, nó sẽ luôn đi bên họ đến thời khắc cuối cùng.

Trong tòa biệt thự sang trọng, ánh đèn sáng rực phòng khách.

Thôi Hy Triệt ngồi bên cạnh chiếc salon cực lớn, tay dập điện thoại, sau đó đưa lên bóp bóp thái dương.

Ái Ni ngốc nghếch cuối cùng cũng đã về đến nhà, khi nghe thấy tiếng cô trong điện thoại, anh mới thấy yên tâm. Nhưng chẳng kẽ

cô ngốc đó cứ đứng chờ bên hồ từ bấy đến giờ ư?

Sau khi Thôi Hy Triệt và Chân Ni lên ở một bến khác, anh muốn

quay lại tìm cô, nhưng Chân Ni lại kéo anh đến khu vui chơi, đòi

vào một hiệu đồ tây ăn. Xem ra Mộ Chân Ni có vẻ không ưa chị

gái mình, Mộ Ái Ni.

Thật là một cặp chị em kì quặc.

"Thiếu gia, phu nhân hôm nay có một bữa tiệc trong giới thời

trang nên không về nhà ăn cơm", viên quản gia trong bộ đồ tây cứng nhắc bước đến, cúi đầu nói với Hy Triệt.

Hy Triệt khẽ nhướng mày, mẹ anh, Bạch Lâm, vốn là một nhà

thiết kế nổi tiếng trong giới thời trang, từ hồi còn trẻ đã

sáng lập ra nhãn hiệu "Alice" đồng thời mở một chuỗi cửa hàng trong toàn quốc. Còn bố anh, Thôi Chình Hùng, là giám đốc ngân hàng. Hai vợ chồng không ngừng phát triển