
hoài niệm đó đến trường Duy Nhã.
“Ê, Mộ Ái Ni!”
Vừa đến trường, đã thấy bốn nữ sinh mập mạp chặn đường
“…”
Không đáp lời, tôi tiếp tục đi thẳng qua mấy người bọn họ. Bị
thái độ coi thường của tôi kích động, họ chạy theo, sau đó vây
kín lấy tôi.
“Chẳng qua thành tích học tập tốt mà thôi, có gì mà tinh vi thế?”
“Đúng đấy, tối qua còn dám lấy giày cao gót đánh anh Triệt, vị thánh trung tâm của bọn mình!”
“Bọn này là fan chung thân của anh Triệt, chỉ cần người nào đó có ý đồ hoặc vô ý làm tổn thương anh ấy, bọn này đều sẽ
hành cho chết đi sống lại, bất kể kẻ đó có vẫy đuôi xin thương hại, cũng quyết không thể tha thứ!”
“Không thể tha thứ!”
Hóa ra là vì chuyện tối qua, tôi chợt hiểu nguyên nhân bị họ
bao vây. Cũng chẳng lấy gì làm lạ, hôi học sinh trường Duy Nhã
là nơi tập trung con cái những nhà “danh gia vọng tộc” ở Mễ Á, hễ gia nhập hội là chứng tỏ thân thế anh trên mức bình
thường, thế mà Thôi Hy Triệt lại còn là hội trưởng, là bạch
mã hoàng tử được tất cả các cô gái trong trường sùng bái.
“Các cậu nói xong chưa?”, giọng nói trầm tĩnh của tôi vang lên trong buổi sáng sớm nghe hơi có phần lạnh lẽo.
Một cô gái béo ú trong nhóm xắn tay áo bước đến gần, hơi cáu
tiết vì sự lãnh đạm của tôi. Cô ta vung nắm đấm dày bịch mang
theo hơi gió lạnh hướng đến người tôi, mỗi lúc một gần…
Ping!
Trong chớp mắt, khi chưa ai kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, cô
gái béo ú kia đã bị tôi quẳng xuống đất, quằn mình ôm chỗ
lưng bị đau không đứng dậy nổi. Những người khác hoảng hồn
nhìn tôi ra đòn chớp nhoáng, mắt mở to kinh ngạc.
Thấy bộ dạng đờ đần của họ, tôi hơi nhếch mép rồi quay người
đi thẳng. Khi còn sống ở La Đồ, tôi từng học Taekwondo để bảo
vệ Chân Ni khỏi bị bọn trẻ xung quanh bắt nạt. Dù đã rất lâu
không luyện lại, nhưng để đối phó với một người thì vẫn còn
thừa.
Dẫu vậy, ác mộng bắt đầu xảy ra liên tiếp. Bàn học bị đẩy
đổ nghiêng trên sàn, trên mặt bàn viết đầy những chữ “chết đi!” bằng phấn, trong tủ đựng đồ đầy gián chết.
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài dường như khiến cho mọi tội lỗi đều hiện nguyên hình.
Trong không khí nồng nồng khó chịu vẫn còn sót lại mùi gián, tôi để cặp xuống, đi đến phòng vệ sinh.
Vòi nước trong chiếc chậu đặt trên bệ làm bằng đá hoa cương
phản xạ ánh sáng chói mắt, xung quanh tỏ ra mùi nước rửa tay
thơm dìu dịu.
Dòng nước dần dần nhấn chìm da thịt.
Mát rượi và thư thái.
Trong gian vệ sinh ở sau lưng tôi vang lên tiếng chuyện trò.
“Cậu biết gì chưa? Trong dạ hội hóa trang tổ chức mỗi năm một
lần tối qua, Mộ Ái Ni, học sinh cuối cấp lớp A vì đưa thư tình cho hội trưởng không thành, đã đánh hội trưởng ngất đi đấy.”
“Đương nhiên, cả trường này biết hết rồi, Mộ Ái Ni đã trở thành kẻ thù của con gái trường chúng ta.”
“Ừm, không biết hội trưởng thế nào rồi, chắc là đau lắm! Nghe
nói khi đó ngã xuống ngất đi. Cậu nói xem, hội trưởng Triệt
chắc chắn sẽ dạy cho cô ta mọi bài học nhỉ?”
“Chắc chắn là thế, theo nguồn tin đáng tin cậy, hội trưởng đang điểu tra mọi thông tin về Mộ Ái Ni.”
…
Thông tin về tôi? Chả lẽ mọi chuyện xảy ra hồi sáng đều là
hành động trả thù của Thôi Hy Triệt? Nếu như vậy, anh ta thực
sự là một con người nhỏ nhen tới mức đáng sợ, tuy nhiên một
người tự cho mình là cao quý sao lại có thể làm những việc
đáng xấu hổ như thế? Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu tôi tự nhiên
hiện lên hình ảnh Thôi Hy Triệt.
Khuôn mặt trang nghiêm, đôi mắt hoàn mỹ màu xanh sẫm.
Bất giác đến phòng học của Chân Ni từ lúc nào. Chân Ni học
lớp B, nó không thích tôi đến lớp chỉ vì không muốn mọi người
trong trường biết tôi là chị nó.
“Á!”
Một tiếng thét quen thuộc bất chợt vang lên. Là giọng Chân Ni,
tôi lo lắng bước vào trong lớp, thấy Chân Ni đứng đó run rẩy,
ánh mắt hốt hoảng nhìn vào trong cặp sách.
Một con gián đang tất bật đi lại bên trong chiếc cặp.
Những người xung quanh cất lên tiếng cười giễu cợt.
Tôi bước đến, dùng giấy ăn nhấc con gián ra, sau đó lạnh lùng nhìn tứ phía.
Mọi người bất chợt cảm thấy mất hứng, đều lẳng lặng về chỗ ngồi.
“Chân Ni…”
Chưa kịp nói tiếp, chiếc cặp sách đã bay về phía tôi. Những cuốn vở lả tả rơi từ trên người tôi xuống.
“Chị đi đi! Đều là do chị hại tôi! Là do chị hại, chị biết chưa?”
Dù lực đập của mấy cuốn vở rất nhẹ, gần như chẳng có cảm
giác gì, song, khoảnh khắc đó, có một nỗi đau đớn vô cùng quen thuộc tỏa lan ra từ điểm chúng tiếp xúc với da th