
i xử với cô cũng không tệ, nhưng anh ta chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ của hai người trước mặt người khác. Nghĩ đến đây, trong ngực Tần Điềm Điềm dâng lên một nỗi chua xót, giờ cô ta lại càng cảm thấy An Vân Thương đặc biệt đáng ghét.
Từ lúc còn học ở trường, tuy An Vân Thương không thể khiến Lương Mạc Sâm thích cô ta, nhưng tốt xấu gì cô ta cũng được ở chung một nhà với Lương Mạc Sâm, điều này khiến đám nữ sinh hâm mộ muốn chết, trong đó đương nhiên bao gồm cả Tần Điềm Điềm. Khi đó Tần Điềm Điềm đã cảm thấy An Vân Thương quá may mắn.
Không ngờ bây giờ cô ta còn may mắn hơn, vừa bị Lương Mạc Sâm đá, ngay lập tức đã có bạn trai mới đi theo.
Tần Điềm Điềm trầm mặt, nhìn An Vân Thương không rời mắt, sau đó đem sự chú ý chuyển sang Chu Ảm: “Anh là bạn trai của An Vân Thương? Sao em chưa từng nghe thấy bạn ấy kể về anh?”
Nghe vậy An Vân Thương cũng sực tỉnh. Đúng thế, cô chưa từng đồng ý hẹn hò cùng Chu Ảm, sao anh ta lại nói mình là bạn trai của cô?
Cô trợn tròn mắt nhìn Chu Ảm, môi hơi mím lại, lo lắng. Thấy cô có vẻ không chịu nổi nữa rồi, Chu Ảm vội vàng kéo cô vào trong lòng, để mặt cô áp vào ngực anh, một màn này làm tất cả các nhân vật phải ngây người. Chu Ảm còn dịu dàng cúi đầu, thủ thỉ bên tai An Vân Thương: “Vân Thương, em đi ra ngoài lâu rồi, chúng ta về nhà đi, để hôm khác lại cùng bạn bè nói chuyện sau, được không?”
“Sao… A… Vâng, hôm nào gặp lại nói chuyện sau nhé, Điềm Điềm.” An Vân Thương không tự nhiên liếc sang Điềm Điềm, thuận miệng đáp lời. Cô bị Chu Ảm ôm bất ngờ chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên cả người run bần bật, nắm tay siết chặt lại, cô có cảm giác mặt mình nóng ran, trong lòng luống cuống, hốt hoảng, cự ly của bọn họ hiện tại quá gần nhau, ngượng quá đi mất! Trả lời Tần Điềm Điềm xong, cô còn chưa kịp phản ứng, Chu Ảm đã lập tức gật đầu với hai người bọn họ, rồi nhanh chóng xoay người đưa An Vân Thương rời khỏi đó.
Vừa xoay người, nụ cười nhạt trên môi Chu Ảm đã hoàn toàn biến mất.
Vì còn bận bối rối trước hành động mờ ám của Chu Ảm nên An Vân Thương không nhận thấy nét mặt anh đã thay đổi.
Tần Điềm Điềm đứng đằng sau nhìn theo bóng dáng An Vân Thương bị người đàn ông tuấn tú kia kéo đi, hơn nữa tay đó trông có vẻ rất giàu sang, nhìn màn này làm Tần Điềm Điềm chỉ muốn chửi đổng.
Ngay lúc cô ta đang muốn tức giận đến nghiến răng kèn kẹt thì gã bạn trai to béo đứng bên cạnh lại đưa tay sang kéo cánh tay trắng nõn ngọc ngà của cô ta, nài nỉ: “Bé cưng Điềm Điềm, chúng ta về đi.”
Tần Điềm Điềm lạnh lùng nhếch khóe môi cười nhạt, trong mắt hoàn toàn biểu lộ sự chán ghét, nhưng chỉ vài giây sau đó cô đã thay thế sự khó chịu bằng một nụ cười thản nhiên, quay đầu lại cười với tên mập: “Vâng được rồi, chúng ta đi thôi…”
-
Chu Ảm kéo An Vân Thương ra khỏi công viên bằng một lối nhỏ, anh đang đỗ xe ở nơi này.
Bước chân anh nhanh hơn, đến bên cạnh xe, động tác dứt khoát nhanh chóng mở cửa, nhưng lại dịu dàng đỡ Vân Thương lên xe.
“Không phải anh nói Tưởng Nguyệt cũng tới đây sao? Cô ấy đâu rồi?” Lên xe không thấy bóng dáng của Tưởng Nguyệt, An Vân Thương lập tức hỏi anh.
Chu Ảm lên xe, khởi động máy, vừa lái xe vừa trả lời: “Em ấy đang chờ ở Lương Gia, Tưởng Nguyệt có mang quà cho em đấy, mấy món đồ ăn…”
“Thật không? Tưởng Nguyệt thật tốt!” An Vân Thương nhạy bén nhận ra trong giọng nói dịu dàng của Chu Ảm hơi có chút khó chịu, dường như anh đang tức giận, cô đã nói điều gì làm anh tức giận ư?
Nói xong, cô nhìn xuống.
“Lần trước anh không được nghe câu trả lời, hôm nay anh tới là vì muốn nghe câu trả lời từ em, nhân thể mang cho em một món quà…” Giọng nói của Chu Ảm ngày càng trở nên lạnh, lúc nói câu này anh cố tình liếc nhìn cô một cái, thấy cô chú ý vào việc khác, anh bèn quay lại, mặt không đổi sắc.
Cho nên anh muốn nói rằng mình cũng có mang quà đến cho cô, nhưng cô chưa đợi anh nói xong, vừa nghe thấy Tưởng Nguyệt mang quà tới cho mình đã khen ngay Tưởng Nguyệt rồi, điều này làm anh thấy không thoải mái.
Đúng vậy, lần trước anh thổ lộ với cô, cô chưa kịp từ chối đã bị anh ngăn lại rồi bỏ đi luôn. Không ngờ hôm nay anh lại nói muốn nghe câu trả lời từ cô, An Vân Thương toát mồ hôi lạnh. Để tránh né cái đề tài này, cô vội vàng mỉm cười lảng sang chuyện khác. “Anh cũng mua quà cho em ạ? Tại sao vậy? Anh… mua quà gì?”
“Em sẽ nhanh chóng được thấy nó thôi.” Chu Ảm bỗng bật cười, giọng nói dễ chịu hơn nhiều.
“Anh có thể cho em một vài gợi ý, nếu chỉ đoán không sao em đoán được. Dù sao chúng ta biết nhau chưa bao lâu, em không thể đoán được anh định tặng em món quà gì.” An Vân Thương không được tự nhiên liếc nhìn Chu Ảm, tỏ vẻ khó xử.
“Vậy cho em một gợi ý, món quà đó dùng ở trên giường.” Nếu cô đã bắt anh phải gợi ý, vậy thì anh sẽ cho cô một gợi ý chuẩn xác nhất.
Cái gì? Dùng được ở trên giường?
An Vân Thương kinh hãi đến đơ rồi, cô trợn trừng nhìn Chu Ảm quên cả chớp mắt, lòng thầm suy đoán. Ý tứ của Chu Ảm là gì đây, tặng cô một món đồ dùng được ở trên giường ư, đó là cái gì? Sao anh không tặng em thứ khác dễ đoán hơn? Đồ dùng được ở trên giường, vừa nghe sẽ khiến