
n cười nói tà tà "Cho anh ăn no. . ." Thái Gia Tuyền ngây ngẩn trả lời, đôi tay ôm chặt cổ hắn, để cho mình không ngã xuống đất.
Hạ Cẩm Hiên hài lòng nhìn phản ứng của cô, cười nhẹ một tiếng, lại cúi đầu lần nữa hôn lên đôi môi sưng đỏ nhỏ kia.
Màn tay nóng lòng thăm dò đến chiếc áo sơ mi của Thái Gia Tuyền rồi cũng thăm dò vào bên trong, vui vẻ dạo quanh thân thể cô từ eo, mông , thưởng thức toàn bộ đường cong cơ thể cô.
Hai người đang lúc động tình, đột nhiên"òng ọc" hai tiếng, từ bụng Thái Gia không chút nể mặt kêu to.
Thái Gia Tuyền lúng túng chôn đầu nhỏ vào lồng ngực của Hạ Cẩm Hiên, mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt. Cô đang ảo não thì thấy ngực Hạ Cẩm Hiên rung lên nhè nhẹ rồi phát ra những tiếng cười nhỏ.
Choáng nha lại dám cười nhạo cô! Thái Gia Tuyền kháng nghị nói: "Có gì đáng cười? em ở hãng tới chạy lui hết một ngày, dĩ nhiên đói bụng!"
Hạ Cẩm Hiên cúi đầu nhìn cô, trêu chọc: "Xem ra anh phải cho em ăn trước" Vừa nói vừa kéo cô vào trong nhà.
Thái Gia Tuyền lúc này mới phát hiện ra, Đây là một biệt thự không quá lớn chỉ có 2 lầu. Lầu một là sảnh còn lầu hai có năm căn phòng, thế nhưng mỗi căn phòng đều rất rộng. Không hế trang trí gì mà tất cả chì rất đơn giản, đến cả rem cửa cũng chỉ là 1 tấm rem thuần chất 1 màu trắng. Thế nhưng mỗi phòng có một chứ năng rất rõ ràng khiến người ta có cảm giá rất đơn giản và thoải mái.
"Căn nhà tuyệt quá!" Thái Gia Tuyền không khỏi trầm trồ nói.
"Cám ơn đã khen!" Hạ Cẩm Hiên tùy ý trả lời, đi tới nhà bếp.
Thái Gia Tuyền ôm bụng đói, cũng đi vào theo. Nhưng chỉ vừa nhìn qua nhà bếp thì sợ ngây người —— gian phòng bếp này và gain phòng bếp ở căn nhà tại Hamburg Đức giống hệt nhau, nếu có khác chăng chính là rộng hơn một chút.
"Đủ quen thuộc chứ, giao cho em nha." Vừa nói vừa bước ra ngoài không thèm quay đầu nhìn lại.
Không phải chứ? ! Đói bụng đến vô lực còn phải làm cơm cho hắn? Chỉ là cho dù là oán hận , Thái Gia Tuyền cũng không dám tự tý bãi công. Mở tủ lạnh ra, chọn đại vài thứ để nấu được một mồi mì. Vừa nấu vừa tìm xem trong tủ lạnh có thứ gì đó ăn được không cô sắp chết đó rồi .
Hạ Cẩm Hiên cũng không phải cố ý làm khó cô, hắn có chuyện "Quan trọng hơn" phải làm. Hắn hiện giờ đang ở trong phòng mình vật lộn với đống quần áo dơ . Hắn thật ra có chút thích sạch sẽ không thể nào chịu nổi cảnh tượng kia..., thế nhưng lại không thích người khác đụng vào đồ của hăn. Vì vậy trong nhà thế nên không hề mướn người giúp việc, cùng lắm chỉ mướn người dọn vệ sinh hàng ngày nhà cửa. Về phần quần áo ga mền thì không cho ai đụng vào. Dù sao máy giặt loại mới nhất với tất cả các tính năng hắn cũng có đó thôi.
Nhưng từ khi phải tự bản thân giặt quần áo của mình hắn để mặc hết quần áo mơi đem đi giặt luôn 1 lần.
Hiện giờ hắn cần nhất chính là giặt sạch chỗ quần áo này. . . . . ."Cún con cơm nước xong em giặt chỗ quần áo này." Hạ Cẩm Hiên không chút khách khí chỉ vào rổ quần áo bẩn nói.
"Tại sao? !" Thái Gia Tuyền từ phòng bếp nhô đầu ranhìn rổ quần áo dơ trên tay hắn hỏi
"Tiền lương một trăm vạn để làm gì hả, Thái tiểu thư. Anh trả tiền lương đương nhiên muốn em phục vụ." Hạ Cẩm Hiên đặt cái giỏ quần áo xuống ngồi vài ghế salon chờ ăn cơm.
Thái Gia Tuyền tức giận bưng mì ra ngoài đặt cạnh salon cho hắn rồi bưng bát mì hả họng lớn ăn.
Hạ Cẩm Hiên nhìn tướng ăn khoa trương của cô lại nhìn chén mì trong tay cứ như mĩ vị cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Vui vẻ cầm chén lên nhìn dáng ăn của cô hắn cảm thấy dù là ăn mì cũng cảm thầy thật thoải mái. Ăn cơm xong, hai người ngồi ở trên ghế salon có chút xấu hổ. Thầm liếc trộm nhau một hồi Thái Gia Tuyền mở miệng trước: "Việc đó, thật ra từ nơi này đến hãng rất xa."
"Thế cho nên?"
"Hơn nữa em hôm nay không đem theo thứ gì cả. . ." Thái Gia Tuyền nói. Quả thật, biệt thự cách hãng làm việc của cô nơn phân nửa là đường không có tàu điện.
Hạ Cẩm Hiên nhíu mày một cái, nghĩ tới thực muốn điều cô đến tổng công ty thì thực là tốt, nhưng mà cô đi làm chưa lâu nên thật sự không tốt cho lắm. Mà để hắn chở cô đi làm thì quả thật là vạn lần không thể.
"Em chưa có bằng lái sao?" Hạ Cẩm Hiên hỏi
Thái Gia Tuyền quả thật không kịp phản ứng, lắc đầu xem như trả lời.
Hạ Cẩm Hiên buồn bực thở dài, "Đi học đi, sau đó anh sẽ mua xe cho em."
Thái Gia Tuyền trợn to hai mắt, nhìn thấy hắn giống quái vật: "Làm ơn, trước hết không nói mua xe là vấn đề, anh muốn em lái xe đi làm mỗi ngày sao? Thực sự chết mệt nha. . . . . ."
Hạ Cẩm Hiên lườm cô một cái"Cứ quyết định như vậy! Ngày mai anh bảo Hà Vân tìm thầy dạy cho em."
Thái Gia Tuyền bất tắc dĩ hỏi: "Vậy hôm nay em có được về không?"
"Em quên đã đáp ứng gì với anh rồi à?" Hạ Cẩm Hiên đột nhiên tiến lại gần với cách nói có chút lấp lửng.
"Mới vừa rồi?" Thái Gia Tuyền cuối cùng ý thức được mình đâm lao rồi đành phải theo: "em có thể ở lại , nhưng mà tổng giám đốc đại nhân à
Anh à, ngày mai em đi làm thế nào đây?"
"Ngày mai nói sau đi." Hạ Cẩm Hiên không đợi cô phản ứng lại đi lên trên lầu hai.
. . . . . .
Hơn một năm chia cách, hai người đều cạn kiệt lửa yêu, mặc dù Hạ Cẩm Hiên