
ừ! Tôi còn tưởng rằng cô sớm quên tôi mất rồi, cô với tên Lâm Phong đó ở cùng nhau bay nhảy rồi."
Thái Gia Tuyền bị hắn nắm cằm thô lỗ, đau đến thiếu chút nữa kêu thành tiếng, bất lực liều mạng lắc đầu"Không, Em đối với anh ấy sớm đã không còn loại cảm tình kia rồi, em chỉ xem anh ấy như bạn bè, như anh trai. Em cùng anh ấy đều đã qua rồi."
"Vậy sao? Tôi nghĩ chúng ta cũng đã qua." Hạ Cẩm Hiên buông lỏng ra cô, bình thản nói: "Xin cô không nên trở lại đảo lộn cuộc sống của tôi, cô cũng thấy đấy, tôi hiện tại quả thật rất tốt. Tôi đã không hề cần cô nữa rồi."
Lòng của Thái Gia Tuyền chợt trầm xuống, cô si ngốc nhìn hắn, hèn mọn cầu xin nói: "Cầu xin anh, đừng như vậy đối với em. Anh để cho em làm cái gì cũng được, nhưng đừng không để ý em!" Hắn tại sao có thể tuyệt tình như vậy? Tại sao có thể cứ như vậy vứt bỏ cô, ngay cả một lần cơ hội đều không cho cô. Cái tính dịu dàng săn sóc trước kia của Hạ Cẩm Hiên đã đi nơi nào? Tại sao đột nhiên trở nên như người lạ sắp không nhận ra được?
"Làm cái gì cũng có thể?" Hạ Cẩm Hiên khẽ nhướng nhướng mày, mang theo chút đùa cợt nhìn cô.
Thái Gia Tuyền nặng nề gật đầu một cái.
"Tốt lắm." Hạ Cẩm Hiên vừa nói ném cho cô một cái hộp, nói: "Một khắc không rời luôn mang ở trên người, hễ kêu là tới, làm được như vậy không?"
Thái Gia Tuyền không chút suy nghĩ gật đầu đáp ứng, sau đó nghi ngờ mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Hiên, trong đôi mắt tràn đầy nghi vấn.
Hạ Cẩm Hiên tà tà cười cười: "Sản phẩm bí mật mới nhất của Trác Gấm, tạm thời còn chưa có tính đưa ra thị trường, toàn thế giới cũng chỉ có một cái như vậy. Cô có thể xem nó là cái điện thoại, chỉ là bên trong chỉ có mã số của tôi, tự mình từ từ nghiên cứu thôi." Vừa nói cầm áo khoác lên, đi ra cửa cũng không quay đầu lại. Có lẽ là lười phải giải thích, có lẽ là cố ý, hắn không có nói với Thái Gia Tuyền cái đồng hồ này nhìn như đồng hồ đeo tay bình thường nhưng sau lưng lại có vô số chức năng.
***************** ta là đường ngăn cách *********************
Ta thế nào cảm giác cô phải thảm. . . . . .
"Buổi sáng ngày mai vừa đi làm, đến chỗ Đỗ Quyên nhận lấy phần công mới của cô, sau đó mười giờ đến phòng làm việc của tôi pha cà phê." Đây là mệnh lệnh đầu tiên của Hạ Cẩm Hiên.
Lúc ấy chính là mười hai giờ đêm, Thái Gia Tuyền đang ngủ mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy giọng nói Hạ Cẩm Hiên từ trong đồng hồ đeo tay truyền ra. Ngốc trệ hồi lâu, rốt cuộc ý thức được ấy là cái đồng hồ đeo tay, vì vậy tò mò cầm lên vừa loay hoay một hồi, nhưng cô đã sớm loay hoay mấy ngày rồi, cũng không tìm hiểu nó rõ ràng được.
"Tự động, không cần mình theo ấn nút cũng có thể nối trực tiếp sao? !" Thái Gia Tuyền không có chút hình tượng nào đối tự nói với đồng hồ đeo tay, tiếp đó lại tìm hiểu một hồi.
"Tôi còn chưa có gác máy !" Giọng nói Hạ Cẩm Hiên lại truyền ra, làm Thái Gia Tuyền sợ tới mức thiếu chút nữa đem vật trên tay quăn xuống giường.
Hắng giọng một cái, Thái Gia Tuyền thử thăm dò nói " Này? Này?" Đợi một cái không có hồi âm, lại nói"này? . . . . . ."
"Có chuyện mau nói, đừng có này này!" Hạ Cẩm Hiên có chút không chịu nổi.
"A, cái đó, em không biết dùng. Thế nào cái này có thể tùy tiện thông sao? Em đều không có bấm như nút trả lời đấy." Thái Gia Tuyền tò mò hỏi.
"Cô không phải dùng phím ấn, tôi thiết lập tự động nhận cuộc gọi. Chỉ có tôi có thể gọi! Cô cũng chỉ có thể nhận điện thoại của tôi." Hạ Cẩm Hiên chưa nói cho côbiết, đây là lúc cô té xỉu đêm hôm đó, hắn cả đêm biên soạn trình tự thiết lập cho cái đồng hồ.
"À? ! Loại vật này lúc nào cũng truyền đi sao?" Thái Gia Tuyền cảm thấy như vậy có chút không ổn, nhưng là lại không biết nên nói như thế nào.
"Thế nào?" Hạ Cẩm Hiên bá đạo hỏi ngược lại.
"Em đi vệ sinh anh cũng có thể nghe lén sao?" Thái Gia Tuyền đầu óc không biết là cái gì làm, cố tình có thể nghĩ tới đây sao tuyệt chuyện tình.
Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, im lặng nói: "Ít nói nhảm! Tiếp thông trước có nhắc nhở , chính cô không phát hiện sao?"
"À, em mới vừa rồi ngủ thiếp đi, không nghe thấy, nếu không, anh cúp máy lại gọi lại thử?" Thái Gia Tuyền tò mò tiếp tục loay hoay đồng hồ đeo tay.
Hạ Cẩm Hiên nhất định là đổ nước vào não rồi, cư nhiên thật ngoan ngoãn làm theo theo như cô nói rồi, điện thoại lần nữa tiếp thông: "Cảm thấy chưa? Không phải âm thanh, phải . . . . ."
"Ha ha, có nha có nhaa, nó sẽ rung rung, làm cho cổ tay tê tê ~" Thái Gia Tuyền như bộ dáng tò mò của trẻ con, không đợi hắn nói xong, diễn tả thật hưng phấn.
"Được rồi, ngủ sớm một chút, nhớ nhiệm vụ ngày mai. Tôi còn có việc, cúp." Hạ Cẩm Hiên lại khôi phục giọng nói lạnh như băng, trực tiếp cúp điện thoại. Mà điện thoại cắt đứt thì đồng hồ đeo tay sẽ có thanh âm "Tích tích" rất nhỏ.
Thái Gia Tuyền ngủ gật hoàn toàn tỉnh, cô có chút hưng phấn nho nhỏ, lại có một ít mong đợi nhỏ, tựa hồ quan hệ của hai người lập tức gần rất nhiều. Cô hoàn toàn không có ý thức được mình đeo một máy nghe lén + định vị thật to.
Sáng sớm ngày thứ hai, cô dậy thật sớm, cơ hồ là liền đến công ty.
Đỗ Quyên có chút