
”
Hắn vừa thu bát đũa, vừa thản nhiên nói: “Ngươi sao
lại so với ta được.” Lão tử lập tức nổi giận: “Ta sao không thể so với ngươi?”
“Ta là nam nhân mà.” Miệng vết thương trên tay còn
chưa khép lại, hắn lại ngâm vào trong nước. Ta vốn định ngăn cản, nhưng hắn nói
câu kia “Ta là nam nhân mà” làm ta nghĩ lại tại nơi đó hắn đã nói “Ta đi ra
trước, ngươi ở lại bên trong, thừa dịp lúc xung quanh lơi lỏng lập tức
đi.”
Nhiều năm như vậy, chưa từng có có ai sống chết trước
mắt lại đối với ta khách khí như vậy.Vì vậy cảm thấy choáng váng một hồi, hắn
đã rửa chén xong. Cho nên lão tử không thể làm gì khác là quên đi.
Buổi tối, chính hắn bôi thuốc, thay băng gạc cũng chỉ
có lão tử hỗ trợ. Nhưng mà tay tận lực không chạm vào thân thể hắn, nói cũng kỳ
quái, đối với thân thể cực độ cường tráng này đây, lão tử vậy mà không có một
chút tà niệm.
Bởi vì hắn có quan uy của nhất đại thần bộ!!!! Lão tử
tự giác phát ra bộ dáng quy nạp.
Hắn vẫn ngồi trên giường nhập định, lão tử đốt đèn,
thu dọn chiến lợi phẩm ban ngày thì phát hiện quên mua cho hắn quần áo. Không
có biện pháp, cầm áo khoác của hắn, dùng ngân châm xỏ sợi tóc, dưới đèn làm một
việc cảnh giới cao, thêu hoa bên cửa sổ.
Bao lâu rồi chưa chạm vào châm? Lão tử cười khổ, phát
hiện đường may đã không còn tinh xảo. Vì vậy rơi vào đường cùng, tại xung quanh
vết rách thêu lên hoa mai ám văn, như vậy chỗ vết rách làm thành cành hoa, hiệu
quả cuối cùng cũng làm bản thân vừa lòng.
Khâu thêm vài chỗ, vừa nhấc đầu mới phát hiện trời đã
khuya, mà Lãnh Lạc còn chưa ngủ, ngây ngốc trừng mắt xem lão tử. Cho nên lập
tức rống lên một tiếng: “Nhìn cái gì vậy!” Hắn lại vội vàng quay mặt đi.
“Dạ Lưu Ly. Vốn là người đẹp, thế nhưng…”
“Dừng lại!”
“Nhìn xem tư thế ngươi ngồi hiện tại, Dạ Lưu Ly, ngươi
rõ ràng đã từng học qua gia giáo rất tốt. Thứ ngươi đang thêu là “dạ tuyết ám
hàn mai” đúng không? Loại tay nghề thêu này vẫn rất phổ biến trong cung. Thêm
Lưu Ly đao của ngươi cũng là thánh phẩm của Hồ quốc tiến cống Thiên triều nhiều
năm trước. Thế nhưng hoàng cung chưa hề ghi lại bảo vật này bị mất trộm.”
“Câm miệng!”
“Dạ Lưu Ly, ta chỉ là một bộ khoái, trách nhiệm của ta
là mang ngươi về kinh đô, giao cho Đại Lý tự. Nhưng vì sao Dạ Lưu Ly, lấy mĩ
mạo cùng trí tuệ của ngươi, làm sao như thế? Nếu quả nhiên là ham mê nam sắc,
hoàn toàn có thể mưu cầu ngươi tình ta nguyện, cần gì phải…”
“Nói xong chưa?” Nghiên người đứng ở bên giường hắn,
dán mặt vào có thể cảm giác được hô hấp của hắn. Vì vậy Lãnh đại thần bộ rốt
cục bỏ dỡ thao thao bất tuyệt, bất an mà dựa sát vào bên trong.
Một người hái hoa tặc đứng bên giường, trên giường là
thiết tháp nam đang trọng thương, nửa thân để trần, nghĩ như thế nào thế nào
hẳn là trước bổ nhào lên hắn đem hắn XX, lại XX, lại XX.
Nhưng mà cuối cùng ta không có làm như vậy, kỳ thực trong
thế giới của Dạ Lưu Ly rất ít có gì đó sạch sẽ. Mà người này, không thể nghi
ngờ là một người trong đó.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Lạc, nhìn
sắc mặt hắn xanh đen, vứt cho hắn nụ cười của hái hoa tặc, đang muốn đi ra
ngoài, thì có một người chậm chạp đi thong thả lại đây.
“Thật tiếc nuối, bản tọa còn tưởng rằng có thể
chứng kiến một màn tình cảm mãnh liệt này, Dạ Lưu Ly, ngươi thật làm ta thất
vọng.”
Nghiêng đầu nhìn nửa ngày, lão tử rốt cục nhớ lại rồi —— tiểu tiện nam!
Hắn vẫn không khách khí, tiến đến một phen ôm thắt
lưng lão tử, môi đã đặc biệt ái muội dán trên lỗ tai lão tử: “Thế nào, có nhớ
ta hay không?”
Người này so với lão tử cao hơn một cái đầu người,
loại xu thế này nhìn như lão tử là tiểu nhược thụ a. Không được, ôm cùng bị ôm,
tuyệt đối là phi thường khác biệt nha!
Vì vậy ôm cổ hắn, nhón chân hôn trộm một cái : “Nhâm
giáo chủ, biệt lai vô dạng a.”
* Biệt lai vô dạng: hy vọng bạn vẫn
khỏe từ khi chúng ta chia tay.
Lãnh Lạc trên giường lạnh lùng nhìn qua, lão tử giật
nhẹ tay áo Nhâm Thương Long, ta cũng không tin hắn thực sự là vì tìm ta mà tới:
“Nhâm giáo chủ, ra ngoài rồi nói.”
“Nói ở đây. Với kinh công của bảo bối, sau khi ra
ngoài bổn tọa cũng không nắm chắc có thể truy đuổi được.”
“Khụ, giáo chủ xem ngài nói như vậy, ha hả…”
“Ta cần binh phù của Nhiếp Kiềm.” Hắn đột nhiên nghiêm
mặt nói, lời nói ngắn gọn ý nghĩa làm người ta kinh sợ, thẳng thắn rõ ràng.
“Cùng ta có quan hệ gì?”
“Không quan hệ. Tuy nhiên nếu bảo bối nguyện ý có thể
dùng nó đổi lấy Hoa Mạt Ly.”
Cái này lão tử thật là cứng lại rồi, nữ nhân tham tiền kia sao lại thua trên tay tiểu tiện nam này?
“Đương nhiên, vẫn còn thời gian lo lắng một chút. Vừa
lúc mấy ngày nay bổn tọa cũng không có việc gì, có thể theo bảo bối đi xung
quanh một chút.” Thằng nhãi này vừa sờ loạn trên người lão tử, vừa nắm cả người
lão tử đi ra ngoài.
Người của hắn bắt đầu nâng Lãnh Lạc dậy, kỳ thực hắn
nói ra những lời này trước mặt mọi người, lão tử chỉ biết Lãnh Lạc khẳng định
chạy không thoát. Cho nên dứt khoát không nói thêm câu nào.
Ở Y Hương các ngủ một hồi, thì trời sáng.
Thời điểm xuống lầu, Nhâm Thương Long cùng