Nữ Hoàng Bi Kịch

Nữ Hoàng Bi Kịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322832

Bình chọn: 8.5.00/10/283 lượt.

ì nói với anh ta ý, dựa vào mức độ cưng chiều cậu của anh ta, cậu mà nũng nịu nói với anh ta là : Chính Dương ca ca, anh đừng giận em nữa. Có thể anh ta sẽ tha thứ cho cậu ngay đấy"

Đồng Nhan thở dài

"Ai nói mình chưa thử chứ?"

Trình Mai Mai hơi ngạc nhiên

"Chẳng lẽ anh ta kiên định thế sao?"

Đồng Nhan nâng cằm, con mắt nhìn một lượt

"Nhưng mình có một lợi thế còn chưa sử dụng đây, không biết sau khi anh ấy nghe xong sẽ có phản ứng gì?"

Trình Mai Mai hỏi

"Tin tốt hay tin xấu?"

Khuôn mặt Đồng Nhan càng dịu dàng

"Là tin tốt"

"Vậy thì tốt rồi, làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng rằng cậu muốn tìm đường sống trong chỗ chết chứ?"

Trình Mai Mai nói đầy cảm thán

"Lần trước, có một đứa em họ của mình, nó và người yêu xuất hiện mối rạn nứt, sau đó không biết nó tìm được từ quyển sách dạy yêu đương nào đó một chiêu, gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, không nghĩ tới chiêu này có thể lấy mạng người, anh chàng kia bị nó lừa vào đường chết, đầu thai kiếp khác, bây giờ nó hối hận cũng đã muộn...."

Bây giờ cô nàng này đã từ biệt cuộc đời trạch nữ, ở nhà làm một tiết mục tư vấn tình cảm, cuộc sống đúng là thoải mái quá nhỉ.

"Vậy rốt cuộc là tin tức gì?"

Trình Mai Mai tò mò hỏi

Sắc mặt Đồng Nhan nhẹ nhàng

"Mình mang thai rồi"

Trình Mai Mai há hốc mồm, rồi lại ngậm lại, rồi lại há mồm, sau đó thở dài trong lòng

"Trác thiếu quả thật dũng mãnh"

Đồng Nhan

"Quá khen rồi"

...

"Đúng rồi, cậu và Thiệu Vũ Hành thế nào rồi?"

"Trước tiên cứ dùng tạm một thời gian đã, mình có ý định sẽ cưỡi lừa tìm ngựa"

Đồng Nhan nở nụ cười

"Chỉ được cái mạnh miệng"

-

Buổi tối, sau khi Cách Lạp được Trác Chính Dương phụ đạo làm xong bài tập về nhà thì đi ngủ. Đồng Nhan thấy Trác Chính Dương còn đang xem văn kiện trong thư phòng, cô đi tới bên cạnh anh

"Sao anh chưa ngủ"

"Anh còn phải xem nốt báo cáo, em ngủ trước đi"

Đồng Nhan cười, rồi hỏi

"Em nấu thức ăn khuya cho anh đấy, anh có muốn em mang tới không?"

Trác Chính Dương ngẩng đầu

"Không cần"

Đồng Nhan nở nụ cười

"Được, vậy anh đừng bận rộn muộn quá, đi ngủ sớm một chút"

Trác Chính Dương cười với cô một tiếng, sau đó thản nhiên đáp

"Ừ"

Hôm nay, cô mặc một bộ váy ngủ màu nhạt, kiểu dáng đơn giản, nhưng anh cảm thấy rất đẹp.

"Thật đẹp..."

Một câu lơ đãng từ trong miệng anh bật ra, ngay cả anh cũng kinh ngạc.

Đồng Nhan khẽ ngẩn người, rồi cô mỉm cười, ý cười nhuộm đầy khóe mắt

"Ngày mai anh có thể về sớm một chút không, em có chuyện muốn nói với anh"

Trác Chính Dương nhìn cô chằm chằm, sau đó chuyển chủ đề

"Ngày mai Cách Lạp đi chơi với anh ta sao?"

"Vâng"

Trác Chính Dương cười, không rõ vì lý do gì, anh nói

"Ngày mai anh phải sang Mỹ một chuyến, bên kia có một dự án hợp tác cần anh đích thân kí kết"

Ý của anh rất rõ ràng, ngày mai, nếu anh đã bước ra khỏi nhà thì không thể về sớm được.

Một cảm giác mất mát gợn lên, giống như một cơn gió khẽ thổi qua trong lòng Đồng Nhan, khiến cô hơi lạnh, đây là một loại cảm giác trừu tượng, nếu không tính toán, thì cảm giác này sẽ rất nhanh bị chôn vùi, không để lại dấu vết, còn nếu để ý thì giống như bị kim châm vào tận xương tủy.

"Đồ đạc đã chuẩn bị chưa, em giúp anh chuẩn bị hành lý nhé"

Cô nói

"Không cần, em ngủ đi, tiểu Lý sẽ chuẩn bị ổn thỏa"

"Vâng"

Đồng Nhanh định ra khỏi thư phòng, thì vội quay người, nói

"Mang theo thuốc cảm đi, giờ anh vẫn còn ho khan đấy..."

Trác Chính Dương im lặng khá lâu, mới nói

"Được"

-

Hôm sau, Trác Chính Dương thức dậy từ sớm nhưng đã thấy Đồng Nhan đã làm xong bữa sáng đợi anh.

"Hôm qua em quên không hỏi anh mấy giờ bay, vì vậy em sợ trễ mất chuyến bay của anh nên dậy sớm làm bữa sáng"

Trác Chính Dương liếc nhìn đồng hồ treo tường

"Không sao, chuyến bay vào buổi trưa"

Thật ra, chuyến bay của anh vào sáng sớm, chưa tới một giờ nữa phải lên máy bay.

Đồng Nhan cười, sau đó múc cho anh một bát cháo.

Trác Chính Dương ăn vài miếng, cảm thấy mùi vị vô cùng quen, sau đó anh lại ăn vài miếng nữa, chợt anh nhận ra, hồi bé anh đã từng ăn loại cháo này. Khi ấy, vào dịp nghỉ hè, anh tới nhà bà ngoại ở Tế Nam chơi, bà ngoại bảo anh, vì anh ham chơi nên dính mưa, ho khan mãi không khỏi, loại cháo này có công dụng hạ nhiệt, nhuận phổi, làm dịu dạ dày"

Ngoài ra, anh còn nhớ rõ, cháo này cần phải ninh, hầm rất lâu

"Đồng Nhan, thật ra em không cần phải vất vả thế đâu"

Anh nói

Cô thích gọi cả tên họ của anh, nhưng anh rất ít khi gọi cô như thế, anh thường gọi cô là 'Nhan Nhan' hoặc là 'Nhan nhi'

Anh gọi cô như vậy, cảm giác thật xa lạ.

"Không sao, em không cảm thấy vất vả mà"

Cô cười, sau đó nét măt cô khẽ hưng phấn, giống như nhớ tới một chuyện quan trọng, có thể làm dịu đi bầu không khí không nóng không lạnh giữa hai người lúc này

"Đúng rồi, đứa con tiếp theo của chúng ta, anh thích là con trai hay con gái"

Cô tươi cười nhìn anh, có phần khẩn trương, mong đợi câu trả lời của anh

Trác Chính Dương ngẩn người, mãi lâu sau, anh mới nở nụ cười không mấy nhiệt tình với cô

"Thật ra, chỉ cần có một mình Cách Lạp là đủ"

Đồng nhan nhìn nồi cháo trên bàn, cảm thấy tình cảnh tro


Pair of Vintage Old School Fru