
Tần tổng mời cô vào"
Đồng Nhan cười với cô ta, rồi đi vào văn phòng của người điều hành Tần thị. Cô đẩy cửa, đầu Tần Nhiên đang vùi trong đống văn kiện ngẩng lên, anh im lặng, sau đó nói
"Vào đi.."
Đồng Nhan đi đến trước bàn làm việc của Tần Nhiên, vào thẳng vấn đề
"Không thấy Cách Lạp, tôi nghi ngờ cô Tống đón nó đi, hy vọng ngài có thể bảo cô Tống đưa con tôi về"
Tần Nhiên sửng sốt, ánh mắt rơi vào túi lươn cô cầm bên tay trái, giống như không hề nghe thấy những gì cô vừa nói:
"Chưa từng ăn món này, chút nữa cùng đi ăn nhé..."
Đồng Nhan giễu cợt
"Xin lỗi, tôi không có tâm trạng tiếp Tần tiên sinh đi ăn, tôi còn phải tìm con sau đó về nấu cơm cho nó"
Tần Nhiên thản nhiên nói
"Nếu Tử Khâm dẫn nó đi, Cách Lạp sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô không cần lo lắng, sau khi ăn cơm xong, tôi sẽ đưa cô đi tìm nó"
Thái độ này của Tần Nhiên khiến cho Đồng Nhan thấy lạnh người, châm biếm nói
"Không làm phiền Tần tiên sinh, như vậy đi, anh cho tôi số của Tống Tử Khâm, tôi tự đi tìm"
Sắc mặt Tần Nhiên tối sầm, anh suy nghĩ rồi nói
"Tôi đưa cô đi"
Khóe miệng Đồng Nhan khẽ nhếch lên
"Phiền Tần tiên sinh"
Tần Nhiên mặc một cái áo vest đen vào, nhìn cô
"Đi thôi, tôi biết Cách Lạp đang ở đâu"
-
Đúng như cô đoán, Tần Nhiên lái xe đi về nhà họ Tần. Tần Nhiên ở phía trước lái xe, mấy lần muốn mở miệng nhưng rồi lại im. Đồng Nhan cúi đầu, liếc nhìn túi lươn, ngửi thấy mùi hơi tanh, cô đột nhiên nghĩ hôm nay làm lươn hấp có lẽ Trác Chính Dương không được ăn. Đúng lúc ấy, cô thấy trong túi xách rung rung. Cô lấy điện thoại ra, quả nhiên là Trác Chính Dương gọi. Cô hơi lưỡng lự, nhấn nút tắt. Nhưng một lúc sau, điện thoại lại rung lên, Trác Chính Dương lại gọi tới. Cô nhấn nút trả lời.
"Nhan Nhan, sao không nhận điện thoại?"
Trác đại công tử ở đầu bên kia chất vấn
"Có phải chưa làm xong lươn hấp nên xấu hổ không?"
Đồng Nhan cười khẽ, thản nhiên nói
"Hôm nay thực sự không làm lươn hấp được..."
Trác Chính Dương thở dài
"Nhan Nhan, anh đói"
".."
Trác Chính Dương dường như nhận ra có gì không đúng, anh hỏi
"Đồng Nhan, em đang ở đâu?"
Đồng Nhan
"Em ở nhà"
Trác Chính Dương rõ ràng không tin lời nói dối của cô, hỏi tiếp
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đồng Nhan liếc nhìn Tần Nhiên, anh không lộ ra biểu cảm gì, chỉ tập trung lái xe.
"Em đi đón Cách Lạp về nhà"
Nói xong, không đợi Trác Chính Dương phản ứng lại cô đã cúp máy.
"Không ngờ cô lại cùng với Trác Chính Dương..."
Tần Nhiên chợt mở miệng, giọng nói bình thản, giống như kể chuyện.
Đồng Nhan hơi ngẩn ra, lời ít nhưng ý tứ nhiều
"Anh ấy rất tốt, không có gì kỳ lạ cả"
"Anh ấy rất tốt", câu trả lời rất mơ hồ, anh ta đối với cô tốt hay anh ta đối với Cách Lạp tốt, hay là điều kiện của anh ta tốt.
Tay Tần Nhiên đặt trên vô lăng từ từ nắm chặt, trong ngực bỗng đau nhói, mãi sau anh mới nói
"Nếu lý do vì Trác Chính Dương rất tốt thì cô hẳn nên suy nghĩ thêm"
"Anh ấy rất tốt, tôi sợ không tìm đâu được người đối với tôi tốt như anh ấy, tôi thấy nên nắm lấy cơ hội, hơn nữa khi ở cùng anh ấy, tôi rất vui vẻ"
Tần Nhiên yên lặng
"Cô gả vào Trác gia sẽ rất khổ"
Tần Nhiên im lặng hồi lâu rồi phun ra mấy lời này.
Đồng Nhan cười lạnh
"Có vẻ Tần tiên sinh không hy vọng tôi lấy Trác Chính Dương thì phải?"
Giọng Tần Nhiên càng hờ hững
"Lấy ai là quyền của cô, tôi chỉ đưa ra vài lời khuyên cho cô mà thôi..."
"Cảm ơn" Xe tiến vào cổng chính Tần gia, đi qua cánh cổng bằng đồng sơn màu đỏ sặc sỡ và đèn đường cổ kính tinh tế thì thấy đài phun nước đang tung những giọt nước trong suốt, long lanh lên.
Cô thản nhiên thu hồi ánh mắt đang nhìn bên ngoài cửa sổ xe. Chợt nghĩ tới một vấn đề, cô xách theo túi lươn này vào trong giống như một dân thường tặng lễ vật cho nhà quyền thế, thật nực cười, thật thảm hại.
Tần Nhiên dừng xe, lạnh nhạt nói với cô
"Đến rồi"
"Không cần nhắc tôi cũng biết là đến rồi, dù gì thì tôi cũng sống ở đây mấy tháng, không phải sao?"
Cô mở cửa xe, bước xuống, đúng lúc thấy ông quản gia đang mở cửa xe cho Tần Nhiên, ông quản gia thấy cô, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên
"Thiếu phu....Cô Đồng...."
Cô khẽ gật đầu với ông quản gia, ấn tượng của cô với ông không tệ, hồi xưa khi cô bị cảm cúm được ông cho uống trà gừng ông mang từ quê lên, nghe ông nói dùng phương pháp đặc biệt để nấu, trị bệnh cảm cúm rất hiệu quả. Lúc ở Mỹ, mỗi lần Cách Lạp cảm mạo cô đều nấu một chén trà gừng cho nó, hiệu quả so với thuốc tây quả nhiên nhanh hơn.
Tần Nhiên nhìn cô
"Đi thôi"
Sau đó, anh bước đi trước.
Đồng Nhan xoay người lại, có vẻ muốn nói gì đó với ông quản gia. Cô trực tiếp hỏi
"Con tôi bây giờ thế nào rồi?"
Ông quản gia nói
"Đang ở phòng khách, cô Tống dẫn cậu ấy tới"
Dừng một chút, ông nói thêm một câu
"Bà chủ cũng ở phòng khách"
Đồng Nhan cười với ông, sau đó đi theo Tần Nhiên vào phòng khách.
"Cậu đã về"
Thím Lý cung kính nói với Tần Nhiên, khi bà thấy Đồng Nhan đi vào cùng anh, cũng thoáng giật mình, bà gượng gạo lên tiếng chào hỏi
"Cô Đồng"
Đồng Nhan nào còn lòng dạ gì khách sáo với những người quen cũ, cất bước đi thẳng vào phòn