
hăm chỉ tập luyện nhỉ ”
Đồng Nhan suy nghĩ rồi nói
“Vậy thuê gia sư nhé”
“Không cần”
Đồng Cách Lạp lại lên tiếng từ chối
“Sao thế?” Trình Mai Mai nhìn nó “Tiểu thiếu gia của tôi?”
“Con có thể tự mình luyện chữ được, không cần tốn tiền thuê gia sư, lãng phí lắm”
Trong lòng Đồng Nhan cảm thấy rất ngọt ngào, cô ngẩng đầu, nhìn con trai, cười nói
“Đừng lo lắng, chúng ta nào có nghèo tới nỗi đấy”
Trình Mai mai nghe thấy câu “Chúng ta không nghèo”của Đồng Nhan, phì cười , nhận được ánh mắt khinh thường của Đồng Nhan, cô nàng thu hồi nụ cười, vô cùng nghiêm túc nói
“Đúng, chúng ta không nghèo, con xem mẹ con vừa về nước đi làm một tháng là có thể nhận lương, còn việc buôn bán trên Taobao của dì Trình cũng phát đạt hơn rồi, chúng ta sao có thể nghèo được?”
Khuôn mặt Đồng Cách Lạp bình tĩnh nói
“Vâng”
Đồng Nhan cười, gắp vào bát nó một miếng thịt kho tàu:
“Ăn nhiều một chút cho chóng lớn” Đêm khuya, Đồng Nhan kéo lại chăn cho Cách Lạp rồi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Cho cậu” Trình Mai Mai đưa cho cô một lon bia
“Chúng ta tiếp tục uống, lúc nãy uống chưa đã”
Cô cười, cầm lon bia, sau đó ra ban công với Trình Mai Mai , hai người ngồi trên chiếc ghế dài, mở bia, uống ngụm lớn. Ngoài trời, bóng đêm đen kịt, ban công chỉ có một ngọn đèn 15 oát, tỏa ra ánh sáng vàng yếu ớt, vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm hắt xuống ánh sáng lạnh lẽo. Vào mùa đông, thành phố A ít khi có trăng sáng, bây giờ ánh trăng hiếm khi xuất hiện lại sáng tỏ, trong trẻo, lạnh lùng.
Trình Mai Mai dựa vào lan can, cười nói với cô
“Nhan Nhan, 5 năm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ có mình vẫn vui vẻ, cậu thì chẳng hề thay đổi, vẫn là Đồng Nhan ngốc nghếch…”
Đồng Nhan ngẩng đầu, cười với Trình Mai Mai
“Tại sao không thay đổi, mình già rồi”
“Ha ha”
Trình Mai Mai cười mắng
“Hôm qua, cậu sinh viên nhà bên cạnh mới dọn tới, còn len lén hỏi dò mình tin tức của cậu, cậu ta hỏi cậu có phải là sinh viên đại học hay không, mình đoán anh chàng muốn tìm hiểu cậu đấy”
Đồng Nhan vui vẻ
” Cậu đúng là không hiểu gì, cậu ta đang sử dụng kế phản gián, có dụng ý khác, thật ra, người mà cậu ta muốn tìm hiểu là câu, chứ không phải là mình”
*Kế phản gián: chống địch bằng kế ly gián, làm ngược lại những điều mình đã nói.
Trình Mai Mai uống một ngụm bia
” Thôi đi, không biết cậu ta đã dậy thì chưa nữa"
Đồng Nhan cười
" Nếu không, cậu ' trâu già gặm cỏ non đi', mình thấy hai người hợp nhau lắm đấy"
“Hợp cái đầu cậu”
Trình Mai Mai hùng hổ nói
"Cậu được lắm Đồng Nhan, cậu còn chưa thấy qua cậu ta, còn dám ở đây nói bậy”
“Ai nói mình chưa từng nhìn thấy cậu ta?”
Đồng Nhan suy nghĩ rồi nói
” Chiều tối, lúc mình mua thức ăn về, cậu ta còn giúp mình xách đồ, trông cậu ta cũng không tệ, con người rất hiền lành”
Trình Mai Mai tỏ ra vô cùng bất mãn trước những lời nói này của cô
“Mới giúp cậu xách đồ đã cảm thấy người ta tốt, trong cuộc sống đầy sóng gió này chắc có đầy người tốt như vậy nhỉ ”
Đồng Nhan nhấp một ngụm bia
” Cậu cố ý làm khó cậu ta chứ gì!”
Đôi mắt Trình Mai Mai hơi lơ đễnh, cô nàng dừng lại, rồi cười khẽ
“Ai…thật ra thì…mình tự làm khó bản thân mà thôi…”
Đồng Nhan nhìn cô, cười
“Khó khăn mấy cũng phải vượt qua chứ, đôi khi không nên tính toán quá nhiều, tính toán càng nhiều cậu sẽ cảm thấy bản thân mất đi càng nhiều thứ hơn, những thứ mình có được dù ít nhưng sẽ càng cảm thấy có ý nghĩa hơn"
“Cố gắng là được hay sao? ”
Trình Mai Mai cũng cười, chợt hỏi
“Nhan Nhan, nhiều năm rồi, cậu còn hận không?”
Hận, đương nhiên cô có hận, nhưng giờ cô đã không còn thứ cảm giác ấy nữa.
Bạn có thể yêu một người như vậy không, yêu tới nỗi chỉ hận không thể dung nhập người ấy vào trong xương tủy.
Bạn có từng hận một người như thế không, hận tới nỗi để có thể quên người ấy, bạn sẵn sàng róc hết xương tủy trong cơ thể ra.
Đúng là cô hận Tần Nhiên, nhưng dù cô có hận mãnh liệt thế nào, rồi cũng sẽ bị thời gian phai nhòa, hận một người phải hao tâm tốn sức tới mức nào nhỉ, không yêu sao có thể hận, bây giờ cô chỉ muốn sống thật tốt, không có điều gì quan trọng hơn có một cuộc sống tốt đẹp.
Đồng Nhan cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng lên nói với Trình Mai Mai
“Hận ư, đương nhiên là có, cậu nghĩ mình là Thánh Mẫu hả?”
Trình Mai Mai nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Đồng Nhan cười
“Nhưng hận cũng có ích gì đâu, không phải tất cả cũng đã qua rồi sao?”
Trình Mai Mai
“Cũng đúng, có chuyện gì quan trọng hơn thế nữa”
Đồng Nhan bóp lon bia trong tay, khiến lon bia phát ra những tiếng động của kim loại, cô và Trình Mai Mai đều im lặng.
-
Mãi lâu, Đồng Nhan đột nhiên mở miệng nói
“Mai Mai, hôm nay mình gặp Tần Nhiên”
Trình Mai Mai kinh ngạc
“Thảo nào lúc về, trông cậu không được bình thường, mình thầm nghĩ chắc cậu gặp phải tên nào đó, không ngờ lại là tên khốn khiếp kia”
Đồng Nhan cười thoải mái
“Anh ta không phải là tên khốn khiếp, anh ta còn không bằng cầm thú, bây giờ anh ta và cô nàng Tống gia hợp thành tổ hợp cầm thú nhỉ ”
“Cậu đúng là nói cho sướng miệng, bây giờ cậu nói hăng hái thế thôi, nhưng nếu cậu thực sự gặp lại an