
ười năm qua đi mà cách anh xử lý tình cảm cha con
vẫn không có gì tiến triển, vẫn là những chiêu đã dùng khi còn nhỏ. Cuộc sống
riêng tư phóng đãng, thói xa hoa vô độ, hoang phí, thậm chí tùy tiện tuyên bố
đính hôn. Đáng tiếc là tất cả những chuyện đó đều không ảnh hưởng đến Đường
Trạm. Lúc nào cũng là dáng vẻ rất điềm đạm, trầm tĩnh, dường như mọi việc đều
trong dự liệu.
Đường Ca Nam hận nhất là dáng vẻ điềm tĩnh ấy của ông
ta.
Bây giờ, cuối cùng thì Đường Trạm không điềm tĩnh nữa,
khi nghe tin anh mất tích, lần đầu tiên ông đích thân bay đến New York. Tuy anh
không chết nhưng cuối cùng thì anh cũng thỏa niềm mong ước. Nhưng vì sao anh
lại cảm thấy xót xa tột cùng như thế này?
Anh nhìn bầu trời cao xanh vô tận bên ngoài khoang máy
bay, từng đám mây trắng lững lờ trôi, dần dần tan ra và bị vứt lại phía sau.
Những chuyện đã qua chợt vụt qua tâm trí. Hai mươi năm chỉ như trong nháy mắt.
Dường như anh chợt nhận ra điều gì đó, không kìm được
khẽ quay đầu sang, liếc nhìn bố.
Đường Trạm cúi đầu, khóe môi hơi xệ xuống, khiến người
ta cảm thấy bi thương.
Lúc này trong lòng anh trào dâng nỗi niềm xót xa.
Ông đã năm mươi tuổi rồi, phần lớn những chuyện mà một
người có thể nếm trải thì ông gần như đã nếm trải hết. Sự hào hùng, mạnh mẽ
trước đây đã dần mất đi. Ông đã đi qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cuối
cùng ông ta tìm thấy thứ quan trọng nhất của cuộc đời, không phải tiền bạc,
không phải quyền lực địa vị, mà là người thân và tình cảm cha con mà ông đã thờ
ơ bao lâu nay. Ông rất muốn bù đắp cho những quãng thời gian thiếu sót trước
đây, chỉ có điều con trai ông không tiếp nhận nó.
Ông không nhớ rõ cuốn sách nào đã từng viết: Con trai
là lời hứa của người đàn ông với thời gian. Chắc chắn mỗi ông bố đều nhận ra
rằng, tất cả những thứ mà ông trân trọng nhất một ngày nào đó sẽ bị cho là thứ
ngu ngốc. Còn trên thế giới này người mà mình yêu nhất cũng không thể hiểu được
tấm lòng của mình.
Các cậu con trai dường như cũng không thể hiểu được
rằng tất cả những thứ mà ông làm đều xuất phát từ tình yêu mà ông dành cho
chúng. Ông cũng giống với tất cả những ông bố khác, muốn giúp con có những lựa
chọn đúng đắn để chúng không phải đi nhiều đường vòng trong tương lai.
Ông đã đi qua mấy chục năm dài đằng đẵng, cuối cùng đã
tìm được một chút thành quả, con đường kinh doanh của một doanh nhân thành đạt,
bí quyết thành công, khả năng phán đoán chuẩn xác, nhạy bén, khả năng thưởng
thức… Ông rất muốn truyền lại tất cả những thứ ấy cho con cái, có lẽ là do
không biết chọn đúng phương pháp, nhưng tình yêu của ông thì không hề giảm đi.
Tuy nhiên ông lại bị coi là độc tài, chuyên chế, thậm chí già rồi, lú lẫn rồi.
Ông cảm thấy rất bi ai.
Nhưng sự kiêu ngạo của ông không cho phép ông để lộ sự
bi ai ấy, bởi vì ông là Đường Trạm.
Đường Ca Nam không biết cách làm một cậu con trai
ngoan. Trên thực tế, ông cũng không biết làm thế nào để trở thành người cha
tốt. Trong những năm tháng mà các con cần ông, ông bận kinh doanh, để lỡ thời
gian dạy dỗ các con quý báu. Khi ông ý thức được điều đó thì các con đã trở
thành những người trưởng thành, không nghe lời ông nữa.
Hơn mười năm, lần đầu tiên họ bình tĩnh ngồi cùng trên
một chuyến bay dài mười lăm giờ đồng hồ nhưng chỉ nói vài câu đơn giản. Chuyến
bay quá dài và sự lo lắng căng thẳng trong suốt một đêm khiến sắc mặt của Đường
Trạm trông rất khó coi. Bây giờ biết con trai không sao, trong lòng cũng cảm
thấy nhẹ nhõm nên ngả mình xuống chiếc ghế mềm ngủ thiếp đi.
Đôi lông mày của ông đen nhánh và rậm rạp, chiếc mũi
cao, môi mím chặt, dường như có thể chuẩn bị hô khẩu lệnh bất cứ lúc nào. Khi
tỉnh ông lúc nào cũng trong trạng thái phấn chấn tinh thần, thông minh giỏi
giang, lúc ngủ say dường như cũng không chịu thả lỏng mình. Tuy nhiên thời gian
không thể quay ngược trở lại, ông đã già thật rồi.
Đây là lần đầu tiên từ khi trưởng thành đến nay Đường
Ca Nam ngắm nhìn khuôn mặt của bố lúc ngủ.
Anh chưa bao giờ biết rằng bố như thế này, trong lòng
trào dâng một thứ cảm giác kỳ lạ. Ngồi im một lúc rất lâu rồi mới khẽ đắp chiếc
chăn nhung lên người bố.
Sau khi máy bay hạ cánh, Đường Ca Nam cùng bố về nhà
bà nội, nói kỹ càng mọi chuyện ở New York từ đầu đến cuối cho mọi người nghe.
Tiếp theo là nghe đi nghe lại những lời dặn dò của bà nội, sau đó còn bị anh em
trách móc một hồi. Sau hai tiếng, cuối cùng anh cũng không thể ngồi yên được.
“Bà ơi, cháu phải về rồi”.
“Tối nay ở đây đi, trời sắp sáng rồi”.
“Không được, cháu nhất định phải về nhà”. Nói xong anh
đứng dậy.
Lúc ấy Đường lão phu nhân mới phát hiện anh không cởi
áo khoác ra, không khỏi chau mày và nói: “Cái thằng này, ta lo cho cháu đến nỗi
ăn không ngon, ngủ không yên, vậy mà cháu mới về được một lúc đã đòi đi”.
Đường Ca Nam cảm thấy rất khó xử: “Bà ơi, còn có một
người cũng rất lo cho cháu”.
Câu nói ấy khiến Minh Tuyên và Hạo Vân cười phá lên.
“Vậy thì con về đi”. Đường Trạm im lặng suốt từ lúc
về, bây giờ mới lên tiếng, “Tối nay con ở lại đây”.
Nghe thấy câu nói