
im, thẩm phán đưa tay lau mồ hôi.
Bị cáo ném về phía ông ta những ánh nhìn kì quái, lũ
ngu ngốc không hiểu chuyện như các người thì biết gì? Người đang đứng trước mặt
ông ta là Diệp Tề Mi – một nhân vật tiếng tăm nổi như cồn trong giới tư pháp,
từ lúc vào nghề cho tới nay đều thụ lý những vụ li hôn lớn của các doanh nhân
giàu có, bao nhiêu nhân vật chỉ giậm chân một cái cũng khiến cả nước chao đảo
đã phải tổn thất cực kì nặng nề dưới tay cô ta!
Nghe nói giờ bạn bè của cô ta đều là những phụ nữ giàu
có đã li hôn.
Đáng kinh ngạc hơn cả là nghe nói vụ nào cô ta cũng
đều chiến thắng dễ dàng là vì có mối quan hệ đáng ngờ với một nhân vật tầm cỡ
trong bộ Tư pháp – với một luật sư có đẳng cấp khác biệt thế này, một thẩm phán
nhỏ như ông có thể làm được gì?
Không thèm để ý tới tâm trạng phức tạp của vị thẩm
phán kia, Diệp Tề Mi quay người bước tới trước bàn bị cáo, hai tay chống lên
bàn, cúi xuống nhìn Trần Đại Phương.
Ái chà, nhìn gần thế này mới thấy, nữ luật sư kì lạ
này trông cũng bắt mắt đấy, vẻ mặt vô cảm của Trần Đại Phương bắt đầu có sự
thay đổi.
“Ông Trần, tôi cũng có thứ này cho ông xem”.
Ra hiệu cho trợ lý của mình mang lên, cô đưa tay đón
lấy tập tài liệu đặt trước mặt ông ta, còn tốt bụng mở ra giúp.
“Đây là cái gì?”. Trần Đại Phương cúi đầu nhìn, mới
liếc qua trang đầu tiên ông ta đã sợ hãi đứng bật dậy, vội gập vào, “Cô có ý
gì?”.
“Ông Trần”. Giọng nói của cô rõ ràng, đầy uy lực, dù
đã nói nhỏ hết mức nhưng ông ta vẫn nghe không sót từ nào:
“Phán quyết ngày hôm nay ông nhất định sẽ cảm thấy rất
thỏa mãn, nhưng lần gặp tiếp theo của chúng ta ở tòa sẽ là vì tội trùng hôn, tự
ý chuyển đổi tài sản sau hôn nhân của ông, còn rất nhiều những vấn đề linh tinh
khác nữa, có cần tôi giải thích từng trang ngay tại đây cho ông nghe không?”.
Hai người nói với nhau bằng giọng rất nhỏ, những người
ngồi dưới đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rất nhiều người còn đứng lên
nhìn. Luật sư của Trần Đại Phương đi tới giơ tay định lấy tập tài liệu đó lên
xem nhưng bị ông ta giữ lại, mồ hôi của ông ta túa ra như tắm, đèn trong phòng
xử rất sáng, soi rõ từng giọt mồ hôi trên trán ông ta.
“Thưa tòa”, cuối cùng thì Trần Đại Phương cũng bật ra
được hai tiếng, mặt ông ta đầy mồ hôi như vừa được lôi từ dưới nước lên. Ánh
mắt của tất cả mọi người trong phòng xử án đều tập trung vào ông ta, còn ông ta
lại nhìn cô gái xinh đẹp với vẻ mặt hết sức điềm tĩnh đang đứng trước mặt mình,
giọng đứt quãng như nói không ra hơi: “Đừng ra phán quyết vội, tôi muốn được
hòa giải ngoài tòa án”.
Phụ nữ sau khi kết hôn không có nhiều
lựa chọn, hoặc là giả vờ thông minh, hoặc là giả vờ ngu ngốc, giả vờ thông minh
thì bị lừa dối, giả vờ ngu ngốc thì chấp nhận bị lừa dối, cả hai trường hợp đó
đều rất thảm. Nếu đối phương đến việc che giấu cũng không muốn làm thì có cần
phải tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân ấy nữa không?
Thành Chí Đông buồn ngủ kinh khủng, ly rượu mà anh
đang cầm trên tay lại một lần nữa đụng cốp một cái xuống mặt kính đen sáng
loáng trên quầy bar.
Đây đã là lần thứ bao nhiêu trong tối nay rồi? Anh
giật mình bừng tỉnh, dứt khoát đứng dậy, quyết định phải tự cứu mình.
“Andy, mình phải đi đây”.
Anh bạn ngồi bên cạnh uống tới mức hai mắt đỏ gay, hay
là khóc? Ai thèm quan tâm. Nhưng giờ nhìn thấy anh sắp đi, anh ta lập tức đưa
tay ra tóm chặt lấy anh, “Chí Đông, đừng đi, nghe mình nói đã…”.
“Mai mình còn phải bay tới Thượng Hải”.
“Đừng có nhắc đến Thượng Hải với mình! Cô gái đó, cô
gái đó… Không được, hôm nay cậu phải uống với mình một trận thật say, nhất định
phải thế!”.
Mặc dù anh được sinh ra ở nước ngoài, nhưng từ nhỏ gia
đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, do vậy tiếng phổ thông cũng không tồi. Nghe nói
Trung Quốc có một người phụ nữ hết sức nổi tiếng tên là thím Tường Lâm.
Bực bội đưa tay lên cào tóc, Thành Chí Đông giơ ngón
tay ngoắc cậu bồi bàn gần đấy.
“Anh cần gì ạ?”.
“Mang cho tôi một cốc nước lạnh”. Cậu bồi bàn lập tức
quay đi.
“Đợi đã”. Anh gọi cậu ta lại, “Không cần nước lạnh
nữa, mang Whisky đến đây”.
“Một ly ạ? Thêm đá không thưa anh?”.
“Không đá, mang cả chai ra đây”. Anh vỗ vỗ vai Andy,
trên mặt nở nụ cười tốt bụng, “Uống đi, người anh em, hôm nay tôi sẽ cho cậu
say chết luôn”.
Cuối cùng Andy tử trận, lúc đưa anh ta về nhà vẫn còn
ri rỉ khóc:
“Chí Đông, lần này mình đúng là quá thảm”.
“Người ta đã sống với cậu ba năm”.
“Đến cổ phần trong công ty cũng bị chia đôi…”.
“Cindy chẳng phải đã có con với cậu, sống chết cũng
không chịu li hôn cơ mà, thật quá đột ngột”. Chí Đông không hiểu.
“Làm sao mà mình biết được”. Cậu ta bắt đầu líu lưỡi,
đau khổ vỗ ngực, đột nhiên hung tợn nói, “Mình biết rồi!”.
Chí Đông giật mình, cũng may khu chung cư nhà
Andy đã ở ngay trước mặt: “Đến rồi”.
Andy như không nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi dằn
từng tiếng: “Đều tại cái cô luật sư đáng chết Diệp Tề Mi kia, sau khi quen cô
ta Cindy như biến thành người khác, cô ta, cô ta…”.
“Thím Tường Lâm” lại xuất hiện, đồng hồ trên xe c