Insane
Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321515

Bình chọn: 7.00/10/151 lượt.

không nói là đã xảy ra chuyện gì, giờ tâm trạng sao lại vui

vẻ thế kia?

Diệp Tề Mi vào xe, tiện tay vứt chiếc túi ở ghế bên

cạnh. Sắp sáu giờ, đường tắc kinh khủng, xe xếp thành hàng dài.

Gõ gõ ngón tay theo nhịp trên vô lăng một cách thiếu

kiên nhẫn, cô quay sang nhìn chiếc túi rồi quay lại nhìn dòng xe vẫn đang bất

động không nhích lên được thêm tí nào, cuối cùng không kìm được, cô cắn môi thò

tay ra sờ cái hộp.

Hộp đựng lọ dầu xoa bóp này đậm chất Trung Quốc, cô

gái với hai bím tóc dài mặc võ phục, sau lưng còn thò ra hai chui kiếm. Cô mở

ra xem, bên trong là một chiếc lọ to màu

đỏ, kèm theo một tấm thiệp nhỏ, bên trên từng nét chữ Trung Quốc viết có vẻ rất

vất vả: “Không phải tình một đêm, tôi cũng sợ AIDS”, phía sau là một dãy điện

thoại ý đồ quá rõ ràng, không hề úp mở.

Đường vẫn rất tắc, trong ma trận toàn xe là xe có

người đã bắt đầu chửi đổng, người đó vừa quay đầu sang nhìn thì giật nảy mình,

chúa ơi, cô gái trong chiếc xe Volve bên cạnh tay cầm một lọ dầu xoa bóp cười

rũ rượi.

Kiên trì không chịu từ bỏ - người đàn ông tên Thành

Chí Đông này đúng là rất thú vị. Nhưng vừa mới đấy mà đã ở Hồng Kông rồi, đúng

là một sky walker đích thực.

Đợi mãi không thấy Diệp Tề Mi gọi điện, sự háo hức ban

đầu của Thành Chí Đông giờ đã biến thành nỗi chán chường thất vọng.

Khi ở Nhật bị khách hàng túm đi uống rượu tâm sự: “Chí

Đông, thật ngưỡng mộ cậu, lúc nào cũng tự do tự tại.”

Người đàn ông trung niên Nhật Bản uống nhiều tới mức

líu lưỡi, túm lấy tay anh để trút bầu tâm sự.

Trên đường còn có một cô gái chạy tới kéo anh, tiếng

Nhật nói nghe rất sexy.

Một bên là ông chú lảm nhảm lải nhải, một bên là cô

gái đi chân trần trong gió lạnh, phiền, thế giới này quả là hỗn loạn.

Trong đầu đầy ắp những hình ảnh của cô ấy, muộn thế

này rồi, cô ấy liệu có đi ăn đêm không? Liệu có cười dịu dàng vẫy gọi đứa bé

đó? Còn cả đôi chân nhỏ xinh kia nữa… Haizz, hay là bỏ qua Hàn Quốc về thẳng

Thượng Hải nhỉ?

Rũ bỏ phiền phức bên phải bên trái, Thành Chí Đông đi

lên phía trước, ngẫm nghĩ thế nào, bước chậm lại, cứ thế này quay về, liệu có

được không?

Buồn bực ghê, Thành Chí Đông cảm thấy đau đầu nhức óc.

Sáng sớm thứ sáu cô lại nhận được bưu kiện chuyển phát

nhanh, một phong bì tài liệu được gửi từ Thượng Hải. Không ghi tên người gửi,

chắc là tài liệu cần dùng cho vụ án nào sắp tới, Diệp Tề Mi vội đi tới tòa án,

tiện tay vứt lên bàn cũng không mở ra.

Sau khi xong việc quay về, cô vừa ngồi xuống thì trợ

lý đi vào.

“Chuyện gì thế?”

“Luật sư Diệp, vừa rồi có mấy cuộc gọi tới tìm chị, em

đã ghi lại cả đây.”

Cô đưa tay ra nhận, hờ hững liếc qua một lượt, nhìn

thấy số điện thoại cuối cùng rất lạ, nhắn lại một câu cũng rất kì quái: “Đã xem

chưa? Nếu không hồi âm, tôi coi như cô đã ngầm đồng ý, ok?”

Diệp Tề Mi chỉ vào số điện thoại đó hỏi: “Ai gọi đến

vậy?”

Cô trợ lý đăm chiêu suy nghĩ: “Là một người đàn ông,

hỏi anh ta cũng không để lại họ tên, nói là chị sẽ biết.”

Cô suy nghĩ một lúc, bảo trợ lý ra ngoài trước, nhìn

chằm chằm vào số điện thoại đó trí não như chiếu film, hình như cũng có chút ấn

tượng, nhưng không thể nhớ ra được, lẽ nào muốn đe dọa? Làm luật sư thường

xuyên gặp phải những chuyện như vậy, cô cũng quen rồi.

Cô đặt tờ giấy đó xuống, cầm phong bì được chuyển tới

buổi sáng xé ra xem, bên trong là một cuốn sổ mỏng, báo cáo tình trạng sức

khỏe, ở bìa có dán ảnh.

Đó là một tấm thẻ bốn nhân sáu, người đàn ông trong

ảnh không cười, vẻ mặt có chút miễn cưỡng.

Trợ lý ngồi bên ngoài đang cắm cúi gõ chữ, bỗng nghe

thấy tiếng cười phá lên, lạ lẫm ngẩng đầu nhìn, lẽ nào là luật sư Diệp?

Qua lớp kính cửa cô nhìn thấy Diệp Tề Mi đang cho tài

liệu vào phong bì, không thể nào, cô lại cúi đầu cặm cụi đánh máy, haizz, công

việc khiến người ta nhanh già, áp lực lại lớn, cô còn trẻ thế mà đã bắt đầu mắc

chứng lãng tai.

Diệp Tề Mi cuối cùng cũng hiểu vì sao mình lại cảm

thấy có ấn tượng với dãy số điện thoại kia, lọ dầu xoa bóp tác dụng rất tốt, cô

tiện tay để ở tủ giày cạnh cửa ra vào, mỗi lần ra ngoài lại liếc nhìn nó bất

giác cười.

Nhét quyển số báo cáo về tình trạng sức khỏe vào phong

bì, cô bắt đầu làm việc.

Bình thường cô làm việc rất hiệu quả, chút việc nhỏ

này chỉ cần một tiếng đồng hồ là có thể hoàn thành, hôm nay dềnh dàng thế nào,

từ ba giờ cho tới năm giờ mới hoàn thành xong một nửa, rõ ràng là không tập

trung, chốc chốc lại phân tâm bởi chiếc phong bì bên cạnh.

Cô vứt bút xuống, phì cười, với tay lấy điện thoại,

Thành Chí Đông tiên sinh, anh quả thật rất lợi hại, tôi phục rồi.

Lúc nhận được điện thoại anh đang họp, hết người này

tới người khác cẩn thận dè dặt lên báo cáo. Điện thoại rung, ban đầu anh không

để ý, nhưng nghĩ đến cô liền nhấn nút nghe.

“A lô?”

Tiếng đầu tiên đã khiến anh chấn động, cuối cùng, cuối

cùng…

Chỉ cần kiên trì thì sắt cũng mài thành kim được.

Trong phòng không ai nói gì, mọi người đều chăm chú

theo dõi nét mặt của anh. Cuộc điện thoại quan trọng đến thế nào mà tổng giám

đốc Thành nghe rồi