XtGem Forum catalog
Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326530

Bình chọn: 7.00/10/653 lượt.

hỉ

khoảng một mét năm nhăm, làn da trắng mịn như trẻ con, gương mặt nhỏ bé, mũi nhỏ, miệng nhỏ, cái gì cũng nhỏ, đáng yêu kinh khủng, chỉ có đôi

mắt là rất to, rất đẹp, long lanh nước, một dáng vẻ mà ai thấy cũng

thích, thật là đáng yêu quá!

┯︵┯ Hu hu~, cô bé khóc đáng yêu quá~, khiến người ta thấy xót xa.

Tôi không nén được, cười hi hi với cô bé:

“He he, ~^O^~ em chính là Nguyên Nguyên, bạn gái của Tú Triết đúng không?”

“Dạ”. Cô bé chớp chớp đôi mắt to long lanh nước nhìn tôi, trịnh trọng gật đầu, nhưng tiếp đó lại khóc nức nở...

Haizzz~, đáng thương, đáng thương, trong phòng chỉ còn lại mình tôi và Tiểu Thuần Hiến máu lạnh là mắt vẫn ráo hoảnh…

Càng ghê gớm hơn là, ba chú cún càng lúc càng khóc dữ dội hơn, kinh quá, giống như “cuộc chiến khóc lóc” vậy, -,.-^ tôi choáng…

Chịu thôi, tôi đành cất âm thanh to như tiếng chiêng của mình lên để an ủi họ:

“Được - rồi!!! Xin cả nhà đừng khóc nữa mà!!! Con sắp chết, chứ có phải mọi người đâu, sao lại khóc chứ???” (vô ích).

“Con người luôn phải chết mà, chết sớm hay muộn cũng thế thôi!” (vẫn vô ích).

“Cả nhà phải chúc mừng con chứ, con sắp được đoàn viên với mẹ trên Thiên Quốc rồi~, he he, ha ha!”

“Hu hu hu hu hu hu hu hu…. ~~~>_<~~~” Lần này thảm rồi, tiếng khóc

còn lớn hơn, đúng là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.

“Ồn

quá!”. Khi tôi đang nhìn họ và ủ rũ thì ngoài cửa bỗng vang lên một

tiếng nói lạnh lẽo, mọi người đang “vặn vòi nước” bỗng dưng khựng lại,

nín hẳn.

HOHO~, giọng nói này quả có uy lực, tôi phải nhìn xem là thần thánh phương nào, tiện thể học anh vài chiêu. Nhìn lên…

“O_O??! Thuần Hy???” Tôi hứng chí hét lên.

“Và còn… Tuấn Hạo?? Bố?? Bác trai??” Có phải không? Mấy năm không gặp mà

bác trai chẳng thấy già đi tí nào, ngược lại còn phong độ hơn xưa~! He

he!

~︵o︵~

“Bác trai! Con nhớ bác quá~, con nhớ bác muốn chết!!!”. Tôi kêu lên rồi lao đến ôm chặt lấy bác.

“Tiễn Ni, bác trai cũng nhớ con lắm!”. Ông hiền từ khẽ vỗ vỗ vai tôi, sau đó

quay sang nói với Thuần Hy, “Thuần Hy à, con phải chăm sóc Tiễn Ni tử tế vào, xem ra cô bé gầy đi nhiều!”

Ha ha, câu này giống như bố chồng đang quan tâm con dâu ấy, he he.

“Dạ!” Cái tên kiêu căng này, gương mặt vẫn lạnh lùng với cả bố mình.

Kim Thuần Hy, anh đừng quên đấy nhé~, anh đã nhận lời bố là phải chăm sóc

em rồi đó~, đến lúc ấy mà nổi giận với em thì anh chết chắc! Hứ~! He he, ha ha, HOHO…

“Hu oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa…”

Oh my God! Sao vòi nước lúc nãy vừa ngừng bây giờ lại tuôn trào rồi?! Ba cái

vòi nước ấy lại bắt đầu tiến hành “cuộc thi khóc lóc” của họ! Chẳng lẽ

lúc nãy “khóa nước” chỉ là để tạm nghỉ ngơi, ngắm nghía bốn vị khách mới đến?! T_T Đau đầu quá, đau đầu…

“Mọi người đừng đau lòng nữa,

chuyên gia y học nghiên cứu bệnh của Tiễn Ni sắp đến đây rồi, bệnh của

Tiễn Ni chắc chắn sẽ được chữa khỏi!” Tuấn Hạo mỉm cười.

“Hả????? ⊙_⊙^ Thật không?????” Ba chiếc vòi nước lập tức “khóa nước”, mở to mắt

dị khẩu đồng thanh. Bồ Tát phù hộ, mong rằng lần này không chảy nước

nữa!

“︵_︵ Thật!!!”. Ánh mắt khẳng định của Tuấn Hạo cuối cùng đã

khiến nước trong vòi của họ “mãi mãi” không chảy ra nữa. Phù~, phù~,

phù~!

“Thuần Hy, tại sao mọi người lại chạy đến đây thăm em hết vậy? Có phải anh nói cho họ biết không?”

“Ừ”. Anh nói tiếp, “Để em không buồn, anh tìm bốn người họ đến để làm y tá riêng cho em”. Ánh mắt anh lướt qua bốn chú cún. Ha ha, thì ra họ là “y tá riêng” của tôi cơ đấy, vậy phòng bệnh của tôi vui quá rồi, HOHO~!

Phải, thật sự là vui đến mức không tin được…

Hôm sau mới sáng sớm, Tú Triết và Nguyên Nguyên, và cả Thuần Hiến lẫn bác

gái, mỗi người ôm một khúc cây thật dài, lảo đảo chạy vào phòng của tôi.

Tôi ngạc nhiên trợn mắt hỏi, “Mọi người làm gì thế này? Đây có phải xưởng mộc đâu! Chẳng lẽ đây là phát minh mới của thế giới?”

“-_- Là ý kiến quỷ quái của ông anh trai ngốc nghếch!”, Thuần Hiến sa sầm mặt nhìn Lý Tú Triết.

“Thằng nhóc này! Sao lại gọi là ý kiến quỷ quái? Con nghĩ ra được không?”, bác gái cốc lên đầu nó.

“Con chẳng có hứng nghĩ! Ý kiến thiên tài của con không phải dùng để giải tỏa buồn chán cho cô nàng ngốc nghếch kia!”

Choáng~, cái tên đầu cà rốt chết tiệt, còn kinh khủng hơn anh trai nó nữa! Lúc lớn lên chắc còn kinh khủng hơn! -;-^…

“Thằng bé này! Con ra ngoài ngay! Ra ngoài ngay! Mẹ nhìn thấy con là bực

mình!” Bác gái bỗng kéo tai Thuần Hiến lôi ra ngoài, Thuần Hiến đành kêu toáng lên van xin: “Được rồi, được rồi! Con đứng im giả làm người câm

là được chứ gì?”

“Tốt thôi~, con nói đấy nhé, nếu mẹ mà nghe bất

kỳ từ ngữ vớ vẩn nào từ miệng con thốt ra nữa thì đầu con chuẩn bị nở

hoa đi là vừa!” Cuối cùng bác gái cũng hậm hực rút tay lại.

T_T

Hu~, bây giờ tôi thấy hơi thương cho Thuần Hiến, rốt cuộc cậu nhóc có

phải con ruột của bác gái hay không? Hu hu… còn bé thế đã thiếu tình

thương của mẹ, sau này tôi phải đối xử với nó tốt hơn mới được.

“HOHO~, ~^O^~ Tiễn Ni, đây là đạo cụ của anh, loại vật liệu bằng gỗ nặng nhất,

vững chắc nhất và chính tông nhất đó~, có thể khảo nghiệm dũng khí và

sức mạnh nhất!” Tú Triết bắt đ