Old school Easter eggs.
Nụ Hôn Của Quỷ

Nụ Hôn Của Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324960

Bình chọn: 7.5.00/10/496 lượt.

người ta phí công tìm hiểu quá, sao thay đổi sắc mật kỳ lạ như vậy, chắc lúc này tôi không làm gì sai trái chứ?

"Tại sao lại theo dõi tôi?" vẻ mặt Thuần Hy hình như khá hơn.

"A~? Tôi... tại sao tôi phải theo dõi anh nhỉ? Tại sao nhỉ... để tôi nghĩ xem..." Sao tôi có thể bảo là do hành động săn ác quỷ bản beta được, tuyệt đối không thế!

"Không biết vì sao mà đi theo tận sáu tiếng đồng hồ?"

"Sáu tiếng? Đúng rồi, sao anh biết?" Phì phì! Sao tôi lại tự nhận thế này! =*>_<=

"Vì cô ngốc!" Lý do gì thế này?

"Anh mới ngốc đó! Người khác muốn hẹn hò là anh đi ngay." Dám nói tôi ngốc, cái tên chết tiệt, tôi đang vì anh đấy! Thật là...

í —? Hình như anh ta đang cười? Có nhầm không vậy?

Có phải bị đần không? Cái tên này hôm nay hình như hơi kỳ quặc, hay là lại uống nhầm thuốc nhỉ?

"Còn nói nữa à, tại sao phải phá hoại cuộc hẹn của tôi?"

"Xin lỗi! Tôi không phải cố ý muốn phá hoại, mà chỉ muốn bảo vệ anh”.

Hả? Bảo vệ? Lý do quái quỷ gì thế này? Quách Tiễn Ni, cái miệng của mi mọc kiểu gì thế?

"Đến rồi." Thuần Hy đột ngột dừng lại, tôi vừa thất thần nên đâm sầm vào người anh ta. "A_A Thì ra là công viên Giấc Mơ, lúc nhỏ tôi thích nhất được đến đây, có điều lớn rồi không còn đến nữa, không biết có thay đổi gì không nhỉ! Đúng là vui quá! Cám ơn anh, Thuần Hy! He he! Ha ha!" Tôi thích chí hoa tay múa chân như trẻ con, nói liến thoắng không ngừng với Thuần Hy.

"Vậy vào trong đi".

Lúc nãy tôi có nhìn nhầm không, Thuần Hy tuy vẫn nói bằng cái giọng lạnh băng ngàn năm không đổi, song vẻ mặt hình như không còn cứng đơ nữa. Hình như, hình như còn có chút hiện tượng gọi là "dịu dàng" nữa —

Thuần Hy và tôi vừa định vào trong, một bà cô quản lý công viên không biết từ đâu xuất hiện, "Xin lỗi, công viên sắp đóng cửa rồi, hai vị ngày mai đến sớm một chút vậy".

Bà cô lắm điều, đóng cửa muộn một tí có chết ai đâu! Khó khăn lắm Thuần Hy mới đưa tôi tới một lần, cơ hội siêu tốt sắp bị cô phá hoại rồi. :-(

"Cô ơi, vẫn còn cách giờ đóng cửa một lúc, chúng cháu vào một chút rồi ra ngay". Thuần Hy vừa nói vừa mỉm cười với bà cô. o_o

Á! Thuần Hy lại mỉm cười với một bà cô chẳng chút quan trọng này? Hình như anh ta chưa bao giờ mỉm cười với tôi? Vả lại còn nói một câu dài như thế, không giống anh ta chút nào! ừ, không giống, hoàn toàn không giống! Có một chuyện mà tôi có thể chắc chắn - anh ta, nhất định là uống nhầm thuốc, chắc chắn thế!

"Được, được rồi, hai đứa phải ra nhanh đấy". Quả nhiên, dù là bà cô thì vẫn không có sức miễn nhiễm với nụ cười của trai đẹp mà.

"Cám ơn cô", vẫn chưa đợi tôi kịp hoàn hồn, Thuần Hy đã kéo tôi vào trong.

Tuy đã nhiều năm không quay lại, song công viên Giấc Mơ hình như không thay đổi bao nhiêu, chỉ ở hồ nước nhân tạo mà tôi thích có thêm một bậc đá ở chính giữa, xung quanh hình như còn có những vòi nước để phun nước nữa.

"Chúng ta đi đến đó đi". Tôi nôn nóng muốn đến bậc đá giữa hồ ấy, từ khi còn rất nhỏ, tôi đã không chỉ một lần mơ ước đến cảm giác kỳ diệu khi mình đứng giữa lòng hồ và xung quanh là những làn đèn chớp nháy mờ ảo.

“ừ”

Thế là, chúng tôi đã đứng trên bậc đá tròn ngay giữa lòng hồ, chỉ có hai chúng tôi. Thuần Hy lặng lẽ nhìn mặt hồ, ánh sáng hắt lên của từng đợt sóng nhấp nhô bao quanh từng đường nét rõ ràng của gương mặt anh, cảm giác thật không chân thực... Tôi chưa hề nghĩ rằng, mình sẽ nhìn thấy một Thuần Hy như vậy, yên tĩnh, dịu dàng, thậm chí...

"Cô có biết truyền thuyết về suối phun ở lòng hồ này không?"

"Truyền thuyết?" Quả nhiên là người học rộng, đến điển cố của một nơi bé nhỏ trong công viên này cũng biết rõ mồn một.

"Nói rằng nữ sinh nào đến hồ phun nước này, sẽ không thể có được tình yêu mà cô ấy mong ước".

A_0"... "Hả-? Cái gì? Tại sao là 'nữ sinh'?"

"Nghe nói đó là lời nguyền của một nữ sinh thất tình nhảy xuống đây tự tử".

Không thể nào? Tôi cảm thấy lông măng trên người mình dựng đứng, như thể phía sau lưng thật sự có một oan hồn.

"He he, vậy, he he, chúng ta về đi! ~^0^~ He he! Công viên sắp đóng cửa rồi! Hì hì!" Đúng, phải mau rời khỏi nơi này, chúng tôi mới đến đây một chút, chắc lời nguyền còn chưa kịp chụp lên người tôi nhanh thế đâu, chắc vẫn còn kịp, tuyệt đối vẫn kịp...

"Cô căng thẳng gì chứ? Cho dù không đến đây, e rằng cô cũng chả gả cho ai được!" Anh ta đang nói gì thế? Tôi không gả cho ai được? Sao lại không ai cưới tôi chứ? Hư, không them lý luận với anh ta, mau rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi hãy tính!

"Ai... ai nói tôi căng thẳng? Tôi chỉ thấy đã muộn rồi, nên về nhà sớm, nếu không bác gái sẽ lo lắm! He he".

"Nhưng tôi không muốn về". Anh ta như nửa cười nửa không.

"Anh! Anh cố ý! Anh không về thì mình tôi về đây!!!" —p(>o<)q Tôi mất bình tĩnh gào lên rồi chạy biến.

Đúng vào lúc này, các vòi nước xung quanh đột ngột khởi động, những luồng nước cực lớn bắn vào không trung, mang theo cả ánh đèn năm màu sáu sắc. Tôi giật bắn mình bởi cảnh tượng đột ngột đó, chân phải vấp vào chân trái, cả thân người nhào xuống hồ. Cái người thiết kế chết tiệt, tại sao không làm lan can quanh đây, chả trách có người nhảy hồ tự tử!

"ùm!