
muốn lấy thì lấy...
"Tối nay chúng ta đi đâu, em rất muốn lên vòng đu quay, anh đi với em được không? Còn nữa...." Tôi nói rõ kế hoạch tối nay cho anh ấy với vẻ mong đợi háo hức.
"buổi tối tôi còn có việc, không đi với cô được." Thuần Hy như sực nhớ ra gì đó, tóm lấy áo khoác định bỏ đi.
"Anh đến nhà Anh Ái đúng không?" Nhìn thấy ánh mắt kì dị của anh, tôi cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nói tiếp: "hôm qua em vô tình nhìn thấy...."
Anh quay đi: "Tôi tưởng cô không quan tâm." Tôi dựa vào cửa sổ, nhìn anh chăm chú, như thể chưa bao giờ quen anh.
Một lý do nghe có vẻ đường hoàng biết mấy, thì ra tất cả đúng là thế. Thậm chí em còn cam tâm nghe anh nói dối để em vui, cũng được, ai ngờ anh cũng chẳng thèm nói dối nữa.
"Kim Thuần Hy, trong tim anh, em có phải chỉ là một con ngốc, một con ngốc phản ứng chậm chạp, một con ngốc khi anh vui sẽ muốn đùa giỡn một chút?"
"Không phải thế...." lần đầu tôi nghe thấy giọng anh thô bạo đến vậy.
"Vậy thì thế nào? (>0<)" Tôi cũng lần đầu nghe thấy giọng mình thô lỗ như thế, chưa bao giờ thô lỗ như thế...
Nước mắt tôi ứ nghẹn....................... >.<----------------
"Tôi.... " Đôi mắt đỏ vằn của anh nhìn tôi chằm chằm, sau đó anh đột ngột gầm lên một tiếng nho nhỏ, nắm tay vung lên mạnh............
Tôi sợ hãi kêu lên, tưởng anh đánh tôi, nhưng không, anh chỉ đấm vỡ ô kính bên cạnh tôi, kính vỡ tan, tiếng loảng xoảng vang lên sắc nhọn, hòa lẫn máu tươi của anh, trông thật ghê sợ....
"tôi thì sao? Anh nói đi!!!!"
Tôi thương xót định băng vết thương cho anh, nhưng lại bị anh đẩy ra. Đáp lại tôichỉ là một khoảng tĩnh lặng. "Em thích anh"
Câu tỏ tình tôi tơ tưởng ngàn vạn lần ấy, cuối cùng tôi đã nói ra. Im lặng chết người. Mà đáp án tôi mơ ước bấy lâu lại là không có đáp án. >_< Tôi bất chấp mọi thứ chạy ra khỏi tiệm bánh kem, nước mắt tuôn rơi khôngngớt....
Tại sao? T_T Tại sao lại như thế?
Nếu không thích em, tại sao anh lại chủ động hôn em?
Nếu không thích em, tại sao lại bắt ép em đến bệnh viện chữa vết thương ở chân?
Nếu không thích em, tại sao năm lần bảy lượt cứu em?
Nếu không thích em, tại sao lại thanh toán một trăm nghìn đồng cho em mà không cần em trả lại?
Nếu không thích em, tại sao lại dẫn em đến công viên Giấc mơ?
Nếu không thích em, tại sao anh lại vì em mà chịu đòn của bọn thủ hạ của Long Nhật Nhất?
Nêu không thích em, tại sao lại phải chọc giận em? Tại sao? Tại sao...... T_T
Kim Thuần Hy đáng chết, nếu không thích em, tại sao lại để em tự dệt mộng, để em chìm đắm trong hy vọng? Tại sao chứ? Tại sao....
Tim tôi đau quá, đau quá, tôi nghe rõ tiếng tim mình vỡ vụn, rất kêu....rất vang..................
T_T Kim Thuần Hy! Anh là đồ đại ngốc! Anh là đồ động vật máu lạnh! Đồ bạch mã xấu xa! Đồ lạnh lùng! Tôi ghét anh! Hận anh! Tôi không bao giờ quan tâm đến anh nữa, không bao giờ......
Bỗng dưng có một sức mạnh kéo giật tôi lại, một chiếc xe lao vút qua bên người, thì ra không biết tự lúc nào tôi đã chạy đến ven đường.............
Quay lại nhìn, chính là Thuần Hy, nhìn thấy anh, tôi bỗng thấy một nỗi đau khó nói thành lời......
Nhìn Thuần Hy, vẫn là gương mặt mãi mãi bình tĩnh lạnh lùng, vẫn như lần đầu tôi gặp
anh....
Tôi cười cay đắng, nói khẽ........
"Thuần Hy, nếu em bị xe đâm chết, anh có khóc không?"
Một người trước nay cao ngạo như tôi, mà lại cố truy vấn mãi một vấn đề một cách như vậy....
Anh không nói, tôi bướng bỉnh nhìn anh.
Thuần Hy, tại sao, tại sao anh vẫn lạnh lùng như trước, chẳng lẽ những gì xảy ra giữa chúng ta chỉ là do em tự hoang tưởng thôi sao? Hay đó chỉ là một giấc mơ mà khi tinh dậy sẽ biến mất
"Thuần Hy, nếu em bị đâm chết, anh có khóc không? Trả lời em đi!"
Kim Thuần Hy, thiên tài như anh mà câu hỏi này khó thế sao?
Tại sao anh không dám nói gì dù chỉ một câu? Tại sao anh chỉ biết câm lặng, câm lặng và câm lặng? Tại sao lại quay lưng bỏ đi? Tại sao? Anh đang trốn chạy điều gì? Tại sao anh không dám nhìn vào mắt em? Tại sao....
"(>0<) Kim Thuần Hy - tóm lại là có hay không?" Tôi gào lên với bóng anh đang dần xa, giọng nói run rẩy đau khổ.
Van xin anh, Thuần Hy, đừng tỏ ra thờ ơ, hờ hững với em lúc này được không?
Em bướng bỉnh, em ngang ngược, em là đồ ngốc, em là phiền phức rắc rối lớn nhất, nhưng chỉ cần anh nói một chữ "có" để em vui là được mà.
Đừng bỏ em lại một mình nữa, đừng mà....đừng....
"Kim Thuần Hy - Thuần Hy, anh quay lại nhìn em một cái có được không? Một lần thôi, được không? Chỉ một lần...." Nước mắt tôi tuôn rơi như suối gần như tôi đã dốc cạn nước mắt tích lũy cả một đời....
Bóng anh đang bước đi bỗng khựng lại.
Anh quay lại ư? Thật không? Anh vẫn quan tâm tới tôi đúng không?
Nhưng không phải, anh không quay lại...
Anh chỉ đưa một bàn tay chầm chậm lên cao và dùng ngón trỏ chỉ thẳng lên trời.
Ngón trỏ thon dài của anh, như thấp thoáng phát sáng trong bông tuyết bay đầy trời, tuyệt đẹp, nhưng cũng rất vô tình....
Cuối cùng, anh lại tiếp tục bước đi, lạnh lùng và thản nhiên, giống như tôi không bao giờ theo kịp bước chân anh, không thể bước vào thế giới của anh.
Tại sao a