XtGem Forum catalog
Nụ Hôn Của Sói

Nụ Hôn Của Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322411

Bình chọn: 9.00/10/241 lượt.

phải vì cô không muốn, mà vì cô không biết phải trả lời hắn thế nào.

Nếu cô đồng ý, sợ là dễ dãi quá. Nếu cô từ chối, sợ hắn sẽ từ bỏ luôn... Vì thế cô mới chọn cách im lặng.

Nhưng hắn mạnh mẽ một cách đáng yêu, tự cho rằng cô đã đồng ý.

Cô trở về nhà, vừa mừng thầm vừa mơ màng, nằm trên giường mà trong đầu cứ

hiện lên khuôn mặt tuấn tú và thân hình lực lưỡng của An Dĩ Phong...

Cô ngồi dậy, lấy chiếc gương soi, đôi mắt quầng thâm do mệt mỏi lâu ngày, sắc mặt xanh xao do gần đây ăn uống không đủ chất.

Không phải là hắn đùa cô chứ?

Không phải là hắn thật lòng với cô chứ?

Cô vuốt vuốt lại tóc, quyết định không nghĩ đến những câu hỏi vô nghĩa ấy

nữa. Cô đang lim dim thì đột nhiên nhớ ra một câu hỏi rất quan trọng:

Cô... chưa hỏi tên hắn là gì. Cô trở mình, ngủ tiếp. Tên không quan

trọng!

Ngày hôm sau, vừa hết giờ làm, việc đầu tiên cô làm là đi

shopping, mua một chiếc váy ngắn màu đen gợi cảm, một bộ nữ trang hiệu

Chanel, tiện tay lấy luôn lọ nước hoa NO 5. Lúc đi ngang qua gian hàng

Prada, cô dùng thẻ tín dụng mua thêm một chiếc thắt lưng da nam kiểu

dáng mới.

Về đến nhà pha mì ăn xong, cô bỏ hết đống đồ vừa mới

mua ra nhìn ngắm, tự nhủ: “Tư Đồ Thuần, chết rồi, hoóc môn nữ của mày

lại tăng cao rồi!”

Vài ngay sau, cô bận túi bụi với thủ tục điều động công tác.

Ngày đầu tiên đến sở cảnh sát mới, vài anh em đồng nghiệp dẫn cô đi làm quen với khu vực cô đảm nhiệm, cô vẫn nghĩ thầm liệu có gặp hắn trên đường

không? Nếu gặp, cô nên nói gì?

Thật không ngờ, thiên ý trêu ngươi!

An Dĩ Phong! Khi ba chữ đáng buồn cười ấy phá vỡ những tương tư đẹp đẽ về

mối tình đầu, cô cười đau khổ nghĩ, thì ra cái tên lại... rất quan

trọng!

Buổi tối hôm đó, Tư Đồ Thuần ngồi ở sở cảnh sát cả đêm để

xem hồ sơ. Cô nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần những bức ảnh

nạn nhân trên đống hồ sơ đó, nhìn cho đến lúc nhiệt huyết của những rung động đầu đời bị đóng băng lại, nhìn cho đến lúc hoóc môn nữ của cô trở

về bình thường, nhìn cho đến lúc cô chắc chắn rằng, An Dĩ Phong, cô sẽ

không yêu hắn, và cũng không thể nào yêu hắn!

Định mệnh đã an bài cô là cảnh sát, còn An Dĩ Phong là tội phạm, an bài cho cô và hắn không thể sống cùng một thế giới, cô chỉ có thể chọn cách cố quên cảm giác

lần đầu tiên rung động này - cho dù điều đó thật khó khăn. Ở khu chợ ồn ào, Tư Đồ Thuần trong bộ quần áo sạch sẽ đang chuyển từng kiện hàng bẩn thỉu, hôi tanh, không biết là bởi cô nổi bật trong đống hỗn độn đó, hay do cô

luôn thu hút ánh nhìn của An Dĩ Phong, mà trong dòng người đông đúc như

vậy, An Dĩ Phong chỉ liếc một cái là nhận ngay ra cô.

Hắn bảo mấy tên đi theo đứng một bên, một mình đi sang đó, cười trêu chọc nói: “Chào! Nhìn tay em nhỏ nhắn thế mà khỏe nhỉ?”

“...”

Cô vờ như không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình. Có điều làm như vô tình quẹt chiếc thùng đầy mùi cá tanh vào áo hắn.

“Để anh giúp em nhé!” Hắn đưa tay đỡ lấy chiếc thùng, cô không nói gì, khẽ

buông tay. Hắn không kịp dùng sức đỡ, cũng may là phản ứng nhanh, căng

hết gân cốt để ôm lấy. Lúc ngẩng mặt lên đã nghe thấy người bán cá hỏi:

“Bạn trai của em à? Đang theo đuổi em à? Nhìn đẹp trai thế!”

“Đúng rồi, đúng rồi!” Hai cô gái đứng bên cảnh tỏ vẻ đồng tình.

Cô nghiêm túc trả lời: “Là nghi phạm giết người.”

Sau vài giây im lặng, đám phụ nữ đó biến mất.

Cô cầm lấy bộ cảnh phục rồi mặc lên người, lạnh lùng bước qua hắn.

“Bao giờ thì em mới nhìn thẳng vào mắt anh?” Hắn cố tình nói nghe thật buồn nôn.

“Phòng thẩm vấn!”

Vài ngày sau, hắn tình cờ đi qua sở cảnh sát, nhớ câu nói của cô, liền xông vào.

Một viên cảnh sát nghe thấy hắn nói đến tự thú, lập túc giở ảnh ra so đi so lại, vẻ mặt khiếp đảm, đưa hắn vào phòng thẩm vấn.

Hắn không muốn lãng phí thời gian với người khác, nói thẳng: “Bảo cô cảnh

sát tên Tư Đồ Thuần đến đây, ngoài cô ấy ra, tôi sẽ không nói chuyện với bất cứ ai!”

Chưa đầy mười phút, người hắn muốn gặp đã xuất hiện.

“Quân hàm có vẻ rất cao.”

An Dĩ Phong dựa lưng lên ghế, nhìn gạch gạch sao sao trên vai cô. Hắn chưa bao giờ tìm hiểu về cảnh hàm, chỉ biết là cô có điểm hơi khác so với

những cảnh sát khác.

“Anh muốn đầu thú gì thì nói đi.”



ngồi đối diện với hắn, bộ cảnh phục nghiêm trang hoàn toàn che khuất

những đường cong mềm mại trên cơ thể, nhưng khi nhìn cô, máu trong người hắn lại sôi lên.

Hắn chỉ tay vào chiếc máy ghi âm và nói: “Tắt đi, không thì anh sẽ không nói bất cứ câu nào đâu.”

Cô phân vân một chút rồi tắt đi.

“Sao trước đây anh chưa từng gặp em nhỉ?”

“Tôi mới được điều động đến khu vực này.”

“Khu vực này nổi tiếng là phức tạp. Em đến đây làm gì?”

“Tôi đang thẩm vấn anh.”

Giọng nói đanh thép của cô không thể hiện chút tình cảm và sự ấm áp nào,

nhưng hắn lại thấy giọng nói đó nhẹ nhàng và đáng yêu hơn những giọng

nói ngọt ngào khác.

“Ờ! Thế em hỏi đi.” Hắn cố ý cười một cách đáng ghét. “Với em, anh sẽ nói hết không giấu giếm, nói hết cả lòng mình.”

“Anh muốn nhận tội gì?”

Hắn nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Em muốn anh nhận tội gì?”

Cô đi ra, một lúc sau quay lại với tập hồ sơ đặt lên bàn.

“Nhiều