
ộc Tử Mạt cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải lần nữa cúi đầu.
Tô Ngôn Phi thấy cô hình như lại muốn lui về, lại muốn từ chối mình ngoài ngàn dặm rồi, liền vội vàng tiến lên một bước dài.
Mộc Tử Mạt bị động tác bất thình lình của anh sợ hết hồn, ngẩng đầu lên,
thấy ánh sáng nóng bỏng trong mắt của anh, nhất thời giống như là nghĩ
tới điều gì, cảm thấy căng thẳng, muốn lui về phía sau, không ngờ anh
lại trước một bước, cô rất rõ ràng tỉnh táo nghe thấy một nam sinh vô
cùng xuất sắc mới vừa nói với cô một câu, "Anh thích em."
Trong
nháy mắt, trong đầu Mộc Tử Mạt trống rỗng, trong lòng của cô không có
chút nào vui mừng, chỉ có vô số hoang mang, luống cuống, cô, cô vừa mới
bị thổ lộ sao?
Trước đây, Mộc Tử Mạt đã loáng thoáng đoán được
tâm ý của anh, nhưng cô vẫn không muốn đối mặt, vốn tưởng rằng luôn kéo
dài là có thể bình an vô sự, nhưng là, hiện tại. . . . . .
"Em. . . . . ." Hình như cảm thấy phải nói chút gì, Mộc Tử Mạt vừa mới mở
miệng, nhưng không biết nên nói cái gì. Cô chưa từng có bị người khác
thổ lộ thẳng thắn như thế, cô thật sự không biết ứng phó loại trường hợp này.
"Thật sao?" Giọng nói nhàn nhạt truyền đến, nghe không ra
bất cứ cảm xúc gì, Mộc Tử Mạt cảm thấy tâm tư khẽ động, liền nhìn thấy
Cố Tính chẳng biết lúc nào đã trở lại rồi, trong tay xách theo 1 ly sữa
trà, cầm tay của cô thật chặt, thẳng tắp nhìn về phía Tô Ngôn Phi, ánh
mắt mang theo nghiêm túc và kiên định trước nay chưa có, "Nhưng là, tôi
đối với cô ấy, không chỉ là thích."
Lời của anh vừa rơi xuống,
sắc mặt của Tô Ngôn Phi liền trở nên đặc biệt kỳ quái, Mộc Tử Mạt ngốc
tại chỗ, trên mặt đã không nói được là cái biểu tình gì, cho tới bây giờ cô cũng không có thấy qua Cố Tính ở trước mặt người lạ như thế, anh mới vừa nói là, anh đối với cô, không chỉ là thích?
Trước một khắc
tâm tư còn xao động lo lắng đột nhiên liền bình tĩnh lại, ngọt ngào
không thể tưởng tượng nổi cứ như vậy từ trong đáy lòng tràn ra ngoài,
Mộc Tử Mạt nắm thật chặt nắm tay của hai người, cười ngọt ngào với anh.
Cố Tính quay lại dịu dàng cười một tiếng, quay đầu lại nhìn Tô Ngôn Phi thì trên mặt lại khôi phục một mảnh lạnh nhạt.
Mộc Tử Mạt nhìn Tô Ngôn Phi không tiếng động rời đi, bóng lưng có vẻ có
chút cô đơn, trong lòng vẫn là có chút không đành lòng, chuyện như vậy,
bất luận như thế nào, cũng sẽ tạo thành tổn thương đối với anh, mà cô,
cho tới bây giờ chưa vô ý tổn thương bất cứ người nào.
"Không bỏ được à?" Cố Tính quơ quơ tay của cô, hài hước hỏi, "Nếu không, tớ đi giúp cậu đoạt về?"
Mộc Tử Mạt nũng nịu trừng mắt nhìn anh một cái, lại dùng cùi chỏ đâm anh, hất tay của anh ra liền đi về phía trước.
Thấy bộ dáng như vậy của cô, Cố Tính buồn cười lắc đầu một cái, anh làm sao
sẽ không hiểu cô, cô thiện lương như vậy, tình nguyện chính mình chịu
uất ức cũng không nguyện tổn thương người khác, chỉ là, loại chuyện như
vậy, vẫn là nhổ cỏ tận gốc thì tốt hơn.
Mộc Tử Mạt thả chậm bước
chân, cô cảm thấy vẫn cần thiết giải thích một chút, "Cái đó, anh ấy chỉ là một đàn anh của tớ, anh ấy chẳng qua là . . . . ."
Cố Tính nhìn cô, gật đầu một cái, nghiêm túc nói, "Tớ biết."
Cố Tính khoan hồng độ lượng như thế, Mộc Tử Mạt thở phào nhẹ nhõm, lại
nghe anh bồi thêm một câu, "Tớ đương nhiên biết bạn gái mình rất ưu tú,
chuyện bị người ngoài đường phố thổ lộ như vậy nhất định là quen lắm
rồi, tớ nghĩ tớ về sau đều phải quen…."
"Cố Tính!" Mộc Tử Mạt
nhanh chóng cắt đứt lời của anh, "Tớ đây là lần đầu vi phạm có được hay
không, nào giống như cậu, tiền án thật nhiều."
Cố Tính có chút
bất đắc dĩ lau lau trán, âm thầm nghĩ thật là vạch áo cho người xem
lưng, nhớ tới lúc trước bị cô bắt gặp lúc anh bị thổ lộ, lại cảm thấy
mình lần này là gậy ông đập lưng ông, hơi chút suy nghĩ, hỏi ngược lại,
"Nhưng là hiện trường mỗi lần gây án, cậu không phải đều ở đấy sao?"
Lần này đổi lại Mộc Tử Mạt hết ý kiến. Khen ngược giống như thật sự là như
thế, thật ra thì còn không hết hai lần đó, hơn nữa hình như về sau rất
nhiều lần cô đều có ở đó, đây cũng quá trùng hợp đi.
Không khỏi
bĩu bĩu môi, "Ai kêu bọn họ mỗi lần thổ lộ cũng sẽ không tìm địa điểm!"
Thời điểm trước kia, cô thường đi ra bên ngoài tìm phòng học yên tĩnh để học thuộc lòng, nhưng gần như mỗi lần đều sẽ gặp phải một chút chuyện
lúng túng.
"Đi thôi." Cố Tính lại dắt tay của cô, "Không đi nữa thì không kịp xem phim."
Thật ra thì, anh không có nói cho cô biết, sở dĩ mỗi lần đều trùng hợp như
vậy, thuần túy là anh giống như trong lúc vô tình an bài, thật ra thì
không phải là cố ý, nếu quả thật phải có một lời giải thích, có lẽ chính là, chỉ cần có địa phương có cô, anh cũng có không nhịn được mà đến gần đi!
Từ lần đó sau, Mộc Tử Mạt cũng rất ít thấy bóng dáng Tô Ngôn Phi.
Mỗi lần tình cờ gặp phải, anh cũng bình tĩnh cùng cô chào hỏi, vẻ mặt tự
nhiên, Mộc Tử Mạt thoải mái mà nghĩ, có lẽ, anh là buông xuống rồi.
Thật ra thì, có lẽ như vậy tốt hơn.
Mộc Tử Mạt không biết là, một đoạn thời gian trước, người nam sinh hăng hái đó, vì một đoạn yêu say đắm không có kết