Nụ Hôn Ngọt Ngào

Nụ Hôn Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322522

Bình chọn: 9.00/10/252 lượt.

h rất tốt, đâu có cãi nhau đâu chứ?" Chân Điềm Mật né tránh đôi mắt thông minh lanh lợi kia của Vu Tuấn.

"Vậy cậu. . . . . ."

"Vu Tuấn, ngày mai mình phải nhập vào một lượng lớn hạt cà phê, mình phải đích thân kiểm tra, cho nên mới không có thời gian rảnh để đi Nam Đầu với cậu! Làm phiền cậu giúp mình nói với anh cậu một tiếng được không?"

Chân Điềm Mật cố gắng nói chuyện tự nhiên làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, bởi vì cô không muốn trong lúc Vu Phạm đang qua lại với người con gái khác, lại tham gia vào một chân.

Cô không muốn dính vào câu chuyện tình yêu tay ba này, đối với đoạn tình cảm cùng với Vu Phạm, cô rất muốn buông tay bỏ qua, nhưng trái tim lại không ngừng giãy giụa .

"Bảo mình chuyển lời giúp? ! Không cần ~~ mình sợ mình sẽ bị anh ấy lấy lý do làm việc không hiệu quả quần ẩu mình một trận mất thôi !"

Mấy ngày nay anh đã bị điện thoại của anh cả Vu Phạm quấy rầy rất nghiêm trọng rồi, nói nào là anh ấy cảm thấy thời gian gần đây Chân Điềm Mật rất lạnh nhạt với anh ấy, mỗi lần nói điện thoại đều không hăng say, còn thường xuyên vội vàng cúp điện thoại, hơn nữa lại không chủ động gọi điện thoại cho anh ấy, giống hệt như đã quên mất một người như anh ấy.

Những câu than phiền oán trách như thế, mấy ngày nay Vu Tuấn đã nghe nhiều đến mức cực kỳ chán ghét rồi, cho nên mới bị ép đến nỗi hôm nay phải tới đây một chuyến.

"Anh ấy sẽ không làm như vậy, Vu Phạm cũng không phải là phần tử bạo lực." Chân Điềm Mật không tự chủ nói giúp cho Vu Phạm, bởi vì Vu Phạm trong suy nghĩ của cô, ngoại trừ lần đầu gặp mặt có xuất hiện khuynh hướng bạo lực, về sau lúc qua lại với cô biểu hiện của anh lại vô cùng dịu dàng.

"Anh ấy là anh mình, mình phải hiểu rõ anh ấy hơn bất kỳ kẻ nào chứ đúng không?" Vu Tuấn nhướng lông mày lên cao, khóe miệng lại nhếch lên theo thói quen tạo thành nụ cười giả tạo.

"Ừ, cậu nói cũng đúng, dường như mình cũng không phải là thật sự hiểu rõ Vu Phạm. . . . . ." Lời nói của Vu Tuấn khiến cho Chân Điềm Mật có phần hơi lúng túng.

Vu Tuấn nói không sai, câu ấy quả thật là hiểu rõ Vu Phạm hơn cô rất nhiều, cô và Vu Phạm chỉ mới qua lại mấy tháng mà thôi, dựa vào cái gì mà nói cô hiểu rõ anh ấy chứ?

Nghĩ đến đây, Chân Điềm Mật lại trầm mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ rầu rĩ không vui, ánh mắt ảm đạm.

Tầm mặt của Vu Tuấn lại rơi vào trên người cô, cảm giác sắc bén và mạnh mẽ khiến cho anh phát hiện, Chân Điềm Mật dường như đang né tránh điều gì đó?

"Điềm Mật, cậu thật sự không có thời gian rảnh sao?" Giúp cô nhặt hết hạt cà phê, anh đứng dậy theo Chân Điềm Mật, đứng ở bên cạnh cô kéo kéo góc áo tây trang bằng vải thun, hỏi lại lần nữa.

"Mình. . . . . ." Né tránh ánh mắt tìm tòi của Vu Tuấn, cô đặt hạt cà phê bị bẩn sang một bên, lại tiếp tục giả bộ cân một túi hạt cà phê khác."Mình bận, cậu tự cầm hạt cà phê tới đó đi."

Cầm hai túi cà phê được đóng gói cẩn thận, cô nhanh chóng đưa cho Vu Tuấn.

Bị cô từ chối hai lần, Vu Tuấn cũng không tiện miễn cưỡng nữa, nhận lấy hạt cà phê, muốn lấy tiền trả tiền hạt cà phê thì Chân Điềm Mật lại lắc đầu không nhận.

"Vậy thì cảm ơn." Nói câu cảm ơn đơn giản, bóng dáng nhã nhặn tự nhiên đi ra cửa, đẩy cửa kiếng ra, chiếc chuông trên cửa lại phát ra tiếng vang thanh thúy, anh nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.

Vu Tuấn đã không còn ý định đến Nam Đầu nữa rồi, bởi vì anh cũng không cho rằng anh cả muốn nhìn thấy anh, cũng không hề nôn nóng muốn nhanh chóng có được hai cân cà phê này, cái anh cả thật sự muốn là gặp được người ở trong quà cà phê, chính là cái cô gái nhỏ đang ngẩn người làm tổ ở trong quầy bar.

Anh ngồi ở trên xe, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt nhìn Chân Điềm Mật, đồng thời lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số điện thoại cho anh cả Vu Phạm.

Sau khi người ở đầu dây bên kia nghe hết lời của anh, lập tức giận dữ mắng anh.

"Anh cả, em đề nghị anh tự mình đến đây một chuyến đi, nếu không sợ rằng. . . . . ." Không phải anh muốn quạ đen, dựa vào linh cảm sắc bén và sự thông minh lanh lợi của mình, anh có thể đoán được, trái tim của Chân Điềm Mật đã từ từ tách ra khỏi người anh cả.

Hơn nữa từ khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu của cô cũng có thể thấy được, cô đã hết sức đấu tranh giãy giụa đối với cái quyết định này của mình.

"Sợ rằng? Em nhìn thấy cô ấy và người đàn ông khác ở cùng một chỗ sao? !" Vu Phạm ở đầu dây bên kia, giọng nói căng thẳng, để lộ một tia lo sợ không yên.

"Nhìn thì không có tận mắt nhìn thấy, nhưng mà. . . . . ."

"Em nói chuyện rõ ràng dứt khoát một chút cho anh ——" một tiếng gầm gừ truyền tới.

Vu Tuấn nhanh chóng đưa điện thoại di động cách xa tai, đợi sau khi tiếng gầm gừ biến mất mới đem điện thoại di động dời về bên tai."Chỉ là theo em quan sát, cô ấy có chuyện giấu trong lòng, mà chuyện này tuyệt đối có quan hệ với anh."

"Vu Tuấn, em nói câu này chẳng khác gì chưa nói." Anh đã sớm đoán ra Chân Điềm Mật có chuyện giấu trong lòng, còn cần nó nhiều chuyện sao!

"A, thật sao? Được rồi, vậy coi như là em nhiều chuyện." Vu Tuấn cười cười.

Tiếng cười của Vu Tuấn khiến cho Vu Phạm cảm thấy vô cùng


Duck hunt