
quán một tiếng thì anh ta sẽ biết tôi là ai thôi!”
Dựa vào lời nói của Vu Tuấn thì nó chính là khách quen của nơi này, cũng bởi vì thường xuyên mua cà phê lâu dài và cố định, mà ngay đến cả chủ tiệm đối với nó cũng có phần đãi ngộ nhiều hơn bình thường.
Hy vọng cô nhóc này hãy mau mau đi nói với ông chủ của cô ấy đi! Vu Phạm cười đến vô cùng dịu dàng, anh cố gắng đem tất cả sự ôn hòa nhã nhặn triển khai lên khuôn mặt một cách triệt để.
“Thì ra anh là anh trai của anh Tiểu Vu, anh đặc biệt đến đây mua cà phê sao . . . . .”
Thật sự là khiến cho người ta phải bất ngờ mà!
Chân Điềm Mật miễn cưỡng lắm mới nặn ra được một nụ cười, bỗng nhiên cô nhớ Vu Tuấn đã từng nói với mình rằng, anh trai anh ấy đối với cà phê Lam Sơn cực phẩm trong tiệm của cô là tình hữu độc chung [2'>, còn dặn cô khi nào có hàng mới về thì nhất định phải để cho anh ấy ít nhất là ba đến năm kg nữa.
“Em biết tôi sao?” Anh nổi tiếng như vậy à? Ngay cả một cô gái nhỏ trong quán cà phê cũng nghe thằng em trai Vu Tuấn nhiều chuyện nhắc tới anh?!
“Ách. . . . Đương nhiên là tôi biết anh rồi, bởi vì tôi không phải là nữ sinh làm thêm giờ ở quán cà phê này, mà tôi chính là chủ tiệm ở đây!”
Hả?!
Cái cô nhóc ‘vị thành niên’ xinh xắn đáng yêu có mái tóc ‘Kim Mao Sư Vương’ này lại là chủ quán cà phê sao?
Nụ cười trên môi Vu Phạm dần trở nên cứng đờ.
Tiếng côn trùng xen lẫn tiếng chim hót vang lên giữa núi rừng xanh mướt, đây cũng chính là nơi mà Vu Phạm trưng bày những tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.
Từ bên ngoài xa lộ rộng lớn ngoặt vào một con đường riêng, Vu Phạm phải mất khoảng hai mươi lăm phút chạy xe mới bắt đầu nhìn thấy một căn phòng được xây bằng gỗ, đây chính là nơi mà ‘Phòng trưng bày điêu khắc nghệ thuật Vu Phạm’ dùng để tiếp đón khách hàng, sau khi mua vé thì có thể tiến vào mảnh đất có diện tích gần nửa mẫu (khoảng 1800m vuông), bên trong khuôn viên là một màu xanh biếc, dạo quanh thăm thú một vòng cũng đủ để khiến cho ai nấy phải thở dài, những tác phẩm điêu khắc nghệ thuật ở đây đều đạt tiêu chuẩn quốc tế, suốt cả cuộc hành trình, mọi người còn được đắm mình trong màu xanh rừng núi, tâm tình cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tuy là chủ của ‘phòng trưng bày điêu khắc nghệ thuật Vu Phạm’, nhưng bình thường anh cũng không rảnh mà đi quản lý hết mọi chuyện lớn nhỏ ở bên trong, từ khi mở ra phòng trưng bày này, bắt đầu công việc buôn bán cho tới nay, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, kể cả vấn đề tài chính doanh thu anh đều giao cho bạn tốt của mình là Liễu Chức Nhân quản lý, còn bản thân anh chỉ lo tập trung vào công việc sáng tạo ý tưởng, sao cho nơi này có được những tác phẩm nghệ thuật trưng bày hoàn mỹ nhất, còn những công việc vụn vặt kia thì anh căn bản là chẳng hề để mắt tới.
Liễu Chức Nhân là học muội của Vu Phạm, hồi học đại học, hai người đã từng có một khoảng thời gian qua lại mờ ám, nhưng rồi, mối quan hệ đó đã nhanh chóng chấm dứt, nguyên do là giữa hai người hoàn toàn không kích thích nổi cái gọi là lửa tình mãnh liệt, tính cách của hai người cũng cực kỳ quái gở, ai cũng thuộc dạng thích sống theo cách của riêng mình, bởi thế cho nên, nếu muốn hai người bọn họ nói chuyện yêu đương, vậy thì cũng chỉ có thể hình dung bằng một câu —— Vô cùng bực bội!
Vì thế, khi mà cả hai người đều cho rằng đối phương không thích hợp, thì mối quan hệ yêu đương chưa đầy hai tháng đã trở thành mối quan hệ bạn bè, mà cái tình bạn này kéo dài từ đại học, mãi cho đến khi bọn họ đi du học rồi trở về nước, vẫn chưa bao giờ bị rạn nứt.
Trong lúc Vu Phạm sang nước ngoài để được đào tạo chuyên sâu thì anh đã nhận được rất nhiều giải thưởng lớn của quốc tế về sáng tác nghệ thuật, thành tích của anh quả thực là vô cùng xuất sắc. Nhưng Liễu Chức Nhân cũng không hề thua kém, xuất ngoại ba năm, cô đã nắm trong tay bằng Thạc sĩ, vừa trở về nước đã được mấy tập đoàn lớn ngỏ ý mời làm việc.
Hai con người xuất sắc như vậy, thế nhưng cả hai lại không lựa chọn cho mình con đường thăng tiến nhanh chóng, mà lại quyết định trở về ở ẩn nơi rừng núi.
Liễu Chức Nhân lấy kinh nghiệm học tập của mình để trở về quản lý và kinh doanh phòng trưng bày điêu khắc nghệ thuật, đồng thời cũng giúp Vu Phạm chú ý và sắp xếp những hoạt động nghệ thuật quốc tế, Vu Phạm chỉ cần chuyên tâm vào sáng tác, thỉnh thoảng mới ra nước ngoài để tham gia thi đấu triển lãm, nhưng mà việc này còn phải tùy thuộc vào tâm trạng lúc đó của anh là đang vui hay buồn nữa! Haizz, nếu anh thấy thoải mái thì sẽ gật đầu đồng ý tham gia, còn nếu cảm thấy khó chịu thì cũng miễn bàn đi.
Giống như sáng sớm hôm nay, sau khi đun xong một ấm cà phê, Vu Phạm liền ngồi ở bàn gỗ phía trước, trên tay cầm một chiếc cốc bằng gỗ do chính anh tự làm, tâm tình có vẻ tốt đến lạ thường.
Đôi mắt phượng hẹp dài hơi khép lại, khóe miệng khẽ cong lên, vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt, sự thỏa mãn hiện lên trên khuôn mặt anh, khiến cho Liễu Chức Nhân vừa mới bước vào phòng không khỏi nhíu chặt mi.
Cô cầm một xấp tài liệu tiến về phía trước, lại phát hiện rằng mình tới thật đúng lúc, bởi vì chỉ cần có mắt thì cũng có thể nhìn ra được