
ây gai.
Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển
Mạch vừa muốn đạp xuống đất để mượn lực bay ra ngoài thì dưới đất đột
nhiên lại xuất hiện kiếm sắt. Kiếm sắt trắng lóa chằng chịt từ dưới đất
nhô lên, vốn Tàng Thư Các mờ tối cũng bị kiếm sắt là sáng loáng một
mảnh.
Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua một tia ngưng trọng,
chân vốn muốn diểm xuống đất lập tức thu hồi, ép buộc dùng nội lực lui
về phía sau, đồng thời Thẩm Thiển Mạch ở trên không trung cũng xoay
người, lui về phía sau từng bước.
Vừa lui về, không chỉ mất đi cơ hội tuyệt hảo để rời khỏi tuyệt trận mà còn khởi động cơ quan liên hoàn của tuyệt trận.
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn thật nhanh nhìn lại, lập tức tránh ra bởi vì vừa rồi lui nhầm mà khởi động cơ quan làm cho ám khí phóng ra, trong mắt cũng thoáng qua một tia ngưng trọng
Tuyệt trận này quả nhiên là danh bất hư truyền, giống như có thể tính toán bọn họ chạy trốn như
thế nào, kìm chân bọn họ, chẳng những làm bọn họ không thể rời đi, ngược lại bị vây hãm trong trận.
Thẩm Thiển Mạch vừa nhanh chóng tránh khỏi ám khí, vùa nhíu lại chân mày, con ngươi vẫn bình tĩnh thong dong
giờ phút này có mấy phần nóng nảy. Ám khí kia cuồn cuộn không ngừng,
không ngừng đánh vè phía nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn, ngay cả khi bọn họ có
công phu vô song cũng có lúc có sơ hở.
Thiết kiếm trắng lóa càng
làm nổi bật quang mang màu xanh biếc của ám khí, vừa nhìn đã biết là có
kịch độc, một khi ám khí chạm vào người, chỉ sợ sẽ chết mà không có chỗ
chôn.
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn cẩn thận né tránh ám khí. Đột nhiên, một ám khí bắn trúng
bản vẽ trong tay Tư Đồ Cảnh Diễn. Khi bản vẽ sắp rơi xuống, Thẩm Thiển
Mạch không chút suy nghĩ vươn tay ra bắt, thế nhưng vừa đưa tay ra,
trong lúc phân tâm đã để lộ ra phía sau lưng ở trong phạm vi ám khí tập
kích.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy thế vội vã sử dụng nội lực đánh văng
ám khí, còn bàn thân do không dùng nội lực để khống chế thân hình lăng
không nên đã bị lực lượng cắn trả, rơi thẳng xuống thiết kiếm. Thẩm
Thiển Mạch thấy Tư Đồ Cảnh Diễn rơi xuống, trong mắt hiện vẻ kinh hoảng, bạch lăng phía trên tung ra ôm lấy thân thể Tư Đồ Cảnh Diễn đang rơi
xuống. Tư Đồ Cảnh Diễn mượn lực nhảy lên, đứng lưng tựa lưng cùng Thẩm
Thiển Mạch trong trạng thái phòng thủ.
Tất cả chỉ xảy ra trong
nháy mắt, không kịp để Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch có bất kỳ sự
hoang mang nào, ám khí xung quanh như dòng suối không bao giờ khô kiệt,
cuồn cuộn không ngừng đánh úp về phía bọn họ.
Đôi lông mày đậm
của Tư Đồ Cảnh Diễn cau lại, tiếp tục như vậy không phải biện pháp. Bọn
họ mệt mỏi ứng phó ám khí, đơn giản là nửa bước khó đi, mỗi lần muốn
tiến về phía trước, ám khí lại tăng thêm, bắt buộc bọn họ phải lui lại.
Nếu cứ liên tục giằng co như vậy, cho dù hắn có bản lĩnh có thể tránh ám
khí không bị giết chết, nhưng đến sáng ngày mai, người quét dọn Tàng Thư Các sẽ phát hiện, thông báo cho Nạp Lan Dung. Nạp Lan Dung lấy trăm vạn binh lực của Lê Quốc, cộng thêm cả mấy nghìn cao thủ đối phó hắn và
Thẩm Thiển Mạch, hắn và Thẩm Thiển Mạch phải chết không thể nghi ngờ.
"Không thể đợi thêm được nữa!" Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đồng thời
nhìn nhau. Bọn họ đã tiêu tốn không ít thời gian trong trận pháp này,
nếu còn tiếp tục, tới sáng mai, đại sự sẽ không ổn!
Lông mày hai người đều nhíu chặt lại, hiện lên sự dứt khoát. Xem ra chỉ còn cách cứng rắn lao ra thôi.
Cách duy nhất chính là một người dùng nội lực đánh văng ám khí trong một
khoảng thời gian, để người kia có cơ hội chạy đi. Nhưng cứ như vậy,
người sử dụng nội lực sẽ không cách nào thoát ra được, hơn nữa sau đó có thể dẫn tới việc rơi xuống do sự thiếu hụt nội lực, mà trên mặt đất đều là thiết kiếm a! Phía trên có lẽ còn có cả độc tố không biết là gì nữa!
"Cứ như ban nãy." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Thẩm Thiển Mạch, hắn vừa dùng nội
lực đánh văng ám khí, Thẩm Thiển Mạch lại dùng bạch lăng kéo lấy cơ thể
hắn. Nếu phối hợp tốt, có thể lợi dụng điểm này thoát ra khỏi phạm vi ám khí.
"Được." Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Thiển Mạch tạo thành độ cong tươi cười đáp lại.
Tình huống hôm nay không cho phép nàng do do dự dự được nữa. Nàng nhất định
có thể làm được. Nếu không làm được, nàng nhất định khiến Lê Quốc nợ máu phải trả bằng máu! Lấy thiên hạ này tế điện cho Tư Đồ Cảnh
Diễn!…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜
Đúng vậy. Nếu nàng thất thủ,
nàng không sẽ không chọn cách cùng rơi vào thiết kiếm với Tư Đồ Cảnh
Diễn như những nữ tử khác, bởi cách như vậy thật sự quá vô ích! Nàng sẽ
cầm địa đồ quân sự này rời khỏi đây, tiêu diệt Lê Quốc, tiêu diệt Lâm
Vị, nắm lấy thiên hạ để tế điện Tư Đồ Cảnh Diễn.
Khi đó, nàng mới có thể không còn chút khúc mắc nào đi theo Tư Đồ Cảnh Diễn.
Tất nhiên, ông trời vẫn còn quan tâm tới bọn họ.
Tư Đồ Cảnh Diễn dùng nội lực đánh văng ám khí xung quanh, Thẩm Thiển Mạch
bay một đường thoát khỏi vòng vây ám khí, ti đái thuận lợi bay ra, dùng
hết sức kéo Tư Đồ Cảnh Diễn lên. Tư Đồ Cảnh Diễn mượn lực nhảy, khó khăn lắm mới lướt qua vòng vây ám khí.
Hai người cùng nhìn nhau cười.
Sự tàn khốc