
a của một người bạn tốt của lão nạp đi " Thiền Không phương trượng nói: " năm xưa bạn tốt của lão nạp muốn bái trưởng môn phái Nga Mi làm sư phụ, tiếc rằng Chưởng môn phái Nga Mi quá cứng nhắc, không chịu thu nam đệ tử, bạn tốt của lão nạp không chịu từ bỏ, một mực ở phái Nga Mi cầu khẩn Chưởng môn, không nghĩ tới Chưởng môn phái Nga Mi là người âm hiểm, đem bạn tốt của lão nạp lừa gạt vào Thiếu Lâm tự, còn buộc hắn cạo đầu."
Cái gì mà chuyện cũ của một người bạn! Rõ ràng chính là truyện của ngươi đi! Tiết Tình liền thấy kỳ quái, người lục căn không thanh tịnh như vậy sao lại đi làm hoà thượng, căn bản là lão sắc phôi này đi quấy rầy nữ đệ tử Nga Mi cuối cùng bị Chưởng môn Nga Mi đá đi làm hòa thượng !
"Thánh tăng, người theo ta nói chuyện này làm gì? Ta không phải làm hòa thượng!" Trước tiên Tiết Tình tỏ rõ lập trường của mình.
"Con người lúc còn sống, nhiều điều không như ý, tình trường não lạp không thuận buồm xuôi gió, nhìn tiểu bối bọn ngươi ầm ĩ qua lại liền thấy phiền lòng." Thiền Không phương trượng nó xong mở phiến cửa gỗ đáng chết này ra.
Lần đầu tiên trong mấy tháng qua được hô hấp không khí bên ngoài, Tiết Tình có một loại cảm giác sắp thành tiên.
"Yêu Tinh, đi cùng lão nạp ." Thiền Không phương trượng nói.
Tiết Tình xách kiếm đuổi theo, đi theo Thiền Không phương trượng đến trước một Phật tháp, trên biển hiệu lớn màu vàng trước cửa Phật tháp viết hai chữ "mười tám".
Edit: Ying
Trước mắt Lưu Huỳnh là một khoảng không gian hư ảo mờ mịt, trong màn sương trắng hình ảnh Tiết Tình trở lên dần dần rõ ràng, một dòng điện kì lạ di chuyển trong người, trong lòng ham muốn khó nhịn, khát khao cùng Tiết Tình có thêm nhiều đụng chạm da thịt, thân thể Tiết Tình như đồng ý với nguyện vọng của hắn, cánh tay ôm cổ hắn, mỗi một tấc da thịt tiếp xúc đều khiêu khích thêm ngọn lửa trong nội tâm hắn, ngọn lửa trong người càng làm cho hắn nóng nực khó chịu, rõ ràng là thân thể ấm áp giống hắn nhưng với hắn lúc này lại như khối băng cứu mạng.
Lưu Huỳnh ôm chặt lấy thân thể Tiết Tình, hơi dùng lực như sợ nàng tránh thoát, mà Tiết Tình lại im lặng như tượng gỗ để hắn ôm ấp. Kích động làm mất đi lý trí, đôi môi ướt át dán lên da thịt Tiết Tình, từ viền tai đến khắp cơ thể, đôi tay trợt tới bên hông, kéo đai lưng, đem cả áo khoác ngoài cởi ra, loáng cái hai vai trắng nõn nà đã ở tầm mắt Lưu Huỳnh, bộ ngực trong áo ẩn hiện như chú thỏ trắng hấp dẫn mãnh thú.
Lưu Huỳnh cúi xuống, đem Tiết Tình áp đảo ở bên trong vùng ánh sáng trắng mềm mại, tỉ mỉ hôn da thịt quanh ngực nàng, kéo rách váy Tiết Tình, hôn lên nơi mềm mại kia. Tham lam mút lấy, tay cũng không để yên, di chuyển ở mỗi tấc thân thể lộ ra ngoài của Tiết Tình, thân thể gắt gao quấn quýt, không ngừng đòi hỏi, khoái cảm bùng phát làm cho thân thể thoải mái đến cực hạn như cơn mưa làm dịu đi vùng đất khô cằn, nhập vào nơi hư không của vùng ánh sáng trắng kia. . . . . .
Tỉnh mộng, Lưu Huỳnh xoa trán ngồi dậy trên giường, cảm giác say rượu rất khó chịu, nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, trên mặt Lưu Huỳnh nóng lên một hồi, liên tục hắt dòng nước lạnh lẽo trong chậu rửa lên mặt, nhất định là trong rượu tối hôm qua có gì đó thúc tình hắn mới có thể mơ thấy loại mộng như vậy. Trên mặt còn vương lại những hạt nước lạnh lẽo, Tiết Tình với khuôn mặt tươi cười hiện lên trong đầu chính là nàng! Sư thúc trước kia không thể cười như vậy! (thúc tình: tăng ham muốn xxoo=)'>)
"Lưu Huỳnh công tử, ngài đã tỉnh rồi, " một tiểu nha hoà dáng dấp thanh tú như nước hồ thu đi vào trong nhà nói với Lưu Huỳnh: "Chủ nhân nhà ta đã dặn,sau khi ngài đã tỉnh mời ngài đến hoa đình Nhất Kiến."
"Ừ, làm phiền ngươi dẫn đường." Lưu Huỳnh trả lời, về phần rượu tối hôm qua, hắn phải khởi binh vấn tội một lần.
Lưu Huỳnh đi theo nha hoàn đến hoa đình, Mộ Lam khắp người xanh lục giống như Khổng Tước nửa nằm nửa ngồi trên ghế đá trong hoa đình, nếu như hắn là nữ, nhất định một mĩ nhân đẹp xinh đẹp, chỉ tiếc hắn lại là nam tử, còn là một nam tử cổ quái, nhớ tới tình cảnh đêm qua hai người đối ẩm, trên người Lưu Huỳnh rất không thoải mái.
Lưu Huỳnh ngồi đối diện Mộ Lam, Mộ Lam lười biếng rót một ly trà cho Lưu Huỳnh.
"Lưu Huỳnh công tử, đêm qua ngủ ngon chứ?" Mộ Lam hứng thú hỏi, tròng mắt sáng như sao, thanh âm mị hoặc mê người.
"Không tốt lắm, nguyên liệu Mộ Lam công tử dùng để chưng cất rượu hẳn rất đặc biệt?" Lưu Huỳnh trả lời.
"Ha ha ha, tối hôm qua cho công tử uống là rượu Tuý Hoài Xuân bí truyền của ta, ‘ địa tình ’ có có công hiệu thúc tình, lúc điều chế xuân dược ( cua đồng ) thường xuyên dùng đến, ta trong lúc vô tình phát hiện dùng nó để chưng cất rượu có mùi vị rất được, sư phụ ngươi vô cùng thích tuý hoài xuân của ta, lợi dụng nhiều phương pháp đến đây uống không rượu của ta ." Mộ Lam nhẹ nhàng cười tươi nói.
"Ta cùng gia sư cũng không giống nhau, Mộ công tử phải nhớ điểm này." Lưu Huỳnh lạnh nhạt mà nhắc nhở.
"Lưu Huỳnh công tử không nên tức giận, sau khi ngươi uống say đã đốt một gian nhã các của ta, tính như vậy chúng ta huề nhau."
"Tại sao huề nhau? Chuyện ta không nhớ cũn