
cô đến làm việc chắc?
Cũng có thể cô ấy tìm được việc rồi nên mới từ chối. Nhưng
cũng có thể khi nghe đến làm việc ở kho, ấn tượng của cô ấy là sự bẩn thỉu. Rất
nhiều nam sinh viên cũng coi thường công việc này chứ đừng nói một cô gái. Vậy
thì tôi không giúp được Bạch Khiết rồi. Tôi biết Bạch Khiết không hề thích tôi,
nhưng tôi giúp cô ấy như vậy, trong lòng cô ấy sẽ cảm kích, dần dần sẽ thay đổi
cách nhìn về tôi, cuối cùng chưa biết chừng sẽ thích tôi.
Nghĩ thế tôi lại gọi cho Trần Vũ Hàn, nếu cô ấy nhận thì tôi
giả vờ “Sao tự nhiên lại bị ngắt nhỉ?” Được, cứ thế đi.
Nhưng di động của tôi reo trước, Trần Vũ Hàn gọi: “Là anh
phỏng vấn à?”
Sao lại hỏi vậy? Tôi quen cô à?
“Đúng vậy.” Vốn dĩ chỉ có tôi phỏng vấn bọn họ.
“Mấy giờ?”
“Chín giờ bắt đầu, đừng đến muộn
nhé!”
Chuyện tiếp theo là biểu diễn
rồi, gọi một đám người đến nhưng thực tế cả hai vị trí đều có người rồi, làm
vậy chỉ để che mắt người khác mà thôi. Vì dù sao làm bừa mà để bên trên biết
được thì rắc rối to.
A Tín cũng thay một bộ quần áo
chính quy chỉnh tề, ngồi cùng tôi trong phòng họp. Lâm Tịch cũng thật coi trọng
tôi, yên tâm để mặc một mình tôi lo liệu cho cái kho này…
Cưỡi ngựa xem hoa một lúc, đến
lượt An Lan chỉ hỏi vài câu là OK. Nhưng…
Cô gái này… hình như từng gặp ở
đâu, đôi mắt phượng điên đảo chúng sinh, chính là cô ấy! Tối hôm thác loạn cùng
Mạc Hoài Nhân, chính là người đẹp băng giá có đôi mắt phượng. Cô ấy nhìn tôi
không chút biểu cảm, A Tín nói với cô ấy: “Mời ngồi, cô hãy giới thiệu qua về
mình, tên, tuổi, tốt nghiệp trường nào, quê quán…”
“Trần Vũ Hàn.”
Tay tôi run lên, cây bút rơi
xuống gầm bàn. Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi, cúi xuống nhặt bút nhưng hai mắt vẫn
nhìn tôi. Trần Vũ Hàn, thế giới này thật nhỏ bé, gặp nhau trong biển người mênh
mông, rẽ một góc khác là gặp lại. Thế thì dễ rồi, Trần Vũ Hàn. Khi Bạch Khiết
nhờ tôi còn sợ Trần Vũ Hàn xấu xí, tuyển vào sẽ bị cấp trên nói này nọ. Công ty
nào cũng khó tránh khỏi việc tuyển người qua dung mạo. Ai ngờ Trần Vũ Hàn lại
là…
“Không ngờ lại gặp em ở đây.” Tôi
nói.
“Tôi không muốn đến, nhưng nhận
ra giọng anh.” Ánh mắt cô ấy vẫn mơ màng như thế, tựa như đang mê hoặc, lại
cũng giống như đang dốc bầu tâm sự… Nói chung là rất phức tạp.
Đúng rồi, cô ấy… là gái bao. Cô
ấy đồng ý làm quản kho sao? “Anh không biết là em, nhưng anh vẫn muốn hỏi, em
có đồng ý làm việc này không, quản kho.”
“Sao anh biết tôi thích hợp với
công việc này?” Cô ấy hỏi ngược lại.
“Điều này…” Cả quá trình phỏng
vấn đều rất cẩn thận, lúc này mới biết mình lỡ lời rồi.
“Khi nào có thể đi làm? Cô ấy
lãnh đạm hỏi, rất đúng mực, đầy tự tin. Có lẽ cô ấy đã nhận ra tôi cho cô ấy cơ
hội.
“Trước tám giờ sáng thứ hai, đưa
cho anh bản phô tô sơ yếu lý lịch và chứng minh thư.” Đến lúc đó nộp hồ sơ của
An Lan và cô ấy là xong… “Cảm ơn, tạm biệt!” Cô ấy quay người, cúi đầu đi chầm
chậm từng bước.
Cứ nghĩ tới việc sau này được
thường xuyên gặp mặt người đẹp mắt phượng này là tôi lại thấy vui. Nhưng công
việc kia cô ấy có cần nữa không?
Công việc ở kho không có ngày
nghỉ, thứ bảy chủ nhật vẫn phải có người có mặt. A Tín kiểm hàng xong ngồi ở
bàn làm việc đọc tiểu thuyết, miệng lẩm nhẩm: “Truyện này viết thật đặc sắc.”
Tôi nói với cậu ấy: “Nhưng cuộc
sống luôn đặc sắc hơn tiểu thuyết, cuộc đời con người chính là một vở kịch, cậu
thấy có phải không?”
“Lão đại, kiếp này anh chính là
người tốt nhất mà em gặp. Nếu không có anh có lẽ em và em gái vẫn còn nhặt rác.
Em và em gái ở thành phố này chỉ có nhau để nương tựa, thật khủng hoảng và bất
lực biết bao. Gặp anh, anh đã đem đến sự ấm áp, điều xa xỉ nhất với bọn em.” A
Tín nói mà nước mắt rưng rưng.
“Cậu đừng như vậy, A Tín. Chỉ là
chuyện nhỏ thôi. Tuần sau tôi báo cáo lên trên, sau khi có chỉ tiêu thì bảo em
cậu chuyển vào mà ở.” Nhắc đến nhà tập thể tôi nhớ đến Trần Vũ Hàn. Trần Vũ Hàn
không có nơi nương tựa, có khi nào tôi cũng chuẩn bị cho cô ấy một căn?
Nghĩ vậy tôi liền gọi cho Mạc
Hoài Nhân hẹn ra ngoài uống trà chiều.
Trong khách sạn, tôi rót cho Mạc
Hoài Nhân thứ “thuốc xanh” tráng dương, cường thân kiện thể, Mạc Hoài Nhân cười
nhìn tôi: “Ồ, hối lộ à! Hôm nay tôi còn đang suy nghĩ xem nên đi đâu giết thời
gian, vừa hay cậu lại gọi điện tới.”
Tôi gọi vài món, châm thuốc cho
Mạc Hoài Nhân: “Mạc đại ca, người ta vẫn nói đời người có bốn mối quan hệ gắn
bó nhất, chiến hữu cùng vác súng, đồng môn cùng học, cùng tham ô, cùng bao gái.
Chúng ta còn thiếu điều gì nữa? Giờ chúng ta là chiến hữu keo sơn rồi! Không
thường xuyên liên lạc thì tình cảm sẽ thành ra thế nào chứ?”
“Nói rất hay, tôi thích! Đúng
rồi, hình như kho các cậu không có ngày nghỉ đúng không?”
“Đúng vậy. Nhưng tôi là lãnh đạo,
anh nhìn lão Hoàng đấy, thật tiêu dao biết bao! Tôi cũng không thể tụt lại phía
sau mọi người được, không biết cách hưởng thụ thì coi như sống phí hoài. Nào,
Mạc đại ca, chén này anh không thể từ chối. Cảm ơn anh đã bồi dưỡng và chiếu
cố, không có anh thì sẽ không có Ân Nhiên của hôm nay. Sau này anh phải cất
n