
khác với
những người phụ nữ khác, mỹ thiếu phụ đã ly dị khó tránh khỏi việc bị người ta
chọc ngoáy. Đám người toàn nói chuyện thị phi kia, ngoài những nữ đồng nghiệp
ghen ăn tức ở với dung nhan của Bạch Khiết còn có những nhân viên nam theo đuổi
mà không được, ví như Mạc Hoài Nhân; còn có một số người cho rằng Bạch Khiết
yếu đuối dùng nhan sắc đổi lấy chức vị là có thể tự tung tự tác trong công ty.
Lâu dần là có thể suy đoán được
đầu mối trong bộ phận tiêu thụ của Ức Vạn, Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân là
một hội; tay giám đốc họ Trịnh cùng một đám đồng liêu là một bọn, chúng thù
địch tôi, vì tưởng tôi cùng hội với Mạc Hoài Nhân mà. Còn phó tổng giám Tào và
Lâm Tịch thì tôi không biết họ thuộc hội nào. Tôi nghi ngờ phó tổng giám Tào
chỉ đạo bọn Mạc Hoài Nhân, còn Lâm Tịch thì chỉ đạo hội giám đốc Trịnh. Nhưng
tôi cứ có cảm giác còn một hội nữa không thuộc hai nhóm kia, mà thế lực cũng
rất lớn...
Chỉ một văn phòng nhỏ tí thế này
đã lục đục đấu đá thế này, tôi thấy mệt thay cho bọn họ...
Từ tối hôm đó Bạch Khiết không
liên hệ với tôi nữa. Tôi là loại háo sắc mà, phải cho người ta có thời gian
chấp nhận dần dần. Thời gian dần trôi, càng ngày càng thấy nhớ, có lúc tôi tự
mắng mình sao lại đa tình thế, đứng núi này trông núi nọ, gặp một mà yêu hai...
Sau đó dần dần tôi cũng nghĩ
thông rồi, không thể tùy tiện nói yêu, nói lời hứa hẹn chính là gánh nợ vào
thân. Không phải tôi đa tình, mà là tôi không có cơ sở kinh tế hùng hậu, vừa
biết đằng sau vẻ ngoài phong lưu mũ áo chỉnh tề, tôi thực chất là một thằng
nghèo rớt mồng tơi, thì người ta chạy còn không kịp. Nhớ lại hồi xưa Mẫu Đơn và
tôi từng thề non hẹn biển, nói gì mà ở bên nhau đến thiên trường địa cửu. Sau
khi vào đại học, ban đầu vẫn tin tưởng sẽ cùng tôi đồng cam cộng khổ, nhưng
chưa được mấy tháng đã theo người khác rồi. Những lời hứa năm nào chỉ như gió
thoảng bên tai, người từng nói mãi mãi không rời xa đã sớm đi về nơi chân trời
nào rồi. Lý Bình Nhi thì càng khoa trương hơn, vừa biết tôi còn phải nuôi gia
đình có hai đứa em gái học đại học thì lập tức trở mặt, lừa tiền của tôi rồi
còn bịa đặt vì bạn trai nên mới làm thế. Sau đó gặp mấy người Sa Chức, càng
ngày càng cảm thấy giống diễn kịch. Nhưng giờ xem ra Sa Chức là thành thật nhất
trong số họ, ít nhất thì Sa Chức còn nói thẳng thắn thích cơ thể tôi, còn cho
tôi mượn nhiều tiền như vậy. Ai bảo con gái vô tình vô nghĩa?
Người ta giả dối với tôi nhưng
tôi lại thật lòng với họ, chỉ có mình là thiệt thòi, xót xa. Nhưng tôi lại
không chịu hối cải, biết rõ như thế sẽ khiến mình đau lòng nhưng vẫn cứ làm.
Đến cửa văn phòng của Bạch Khiết,
thấy cô ấy không ngừng ho, nhìn dáng vẻ yếu ớt đang ho đó thật khiến người ta
thương xót. Tôi đi mua lê cắt thành từng miếng nhỏ cho vào cốc, rót chút nước
lọc, bỏ hai viên đường, lặng lẽ mang vào cho cô ấy: “Uống đi.”
Bạch Khiết mím môi, gật đầu, vẻ
mặt kỳ lạ, không hiểu đang vui hay buồn. Vừa hay phó tổng giám Tào xuống thị
sát văn phòng của họ, thật ra hắn đến để gặp Bạch Khiết. Thấy tôi, hắn nói mấy
câu: “Phó ban Ân không ở phòng tổng hợp quản lý công việc mà chạy đến ban
nghiệp vụ làm sao? Ồ, tôi biết rồi, phó ban Ân lo lắng một vài nhân viên bị cảm
sẽ ảnh hưởng công việc đúng không? Việc này để phó tổng giám tôi làm là được
mà, không cần phiền đến phó ban Ân.” Hắn ta cứ nhấn mạnh địa vị mình cao hơn
tôi.
Có thể thấy lời đồn có thể là
thật, không có lửa làm sao có khói.
Phó tổng giám Tào theo đuổi Bạch
Khiết, điều này cũng không có gì lạ, cho dù là Vương Hoa Sơn theo đuổi Bạch
Khiết thì tôi cũng chẳng thấy lạ. Vì Bạch Khiết có thứ khí chất cuốn hút người
khác mà không ai cưỡng lại được. Trên thế gian này có hai loại phụ nữ: xinh đẹp
thời thượng và thông minh giỏi giang. Nhưng khi một người phụ nữ được chiếu
sáng bởi sự xinh đẹp thời thượng, trí tuệ, sự tự tin, tính hài hước, và kiến
thức văn hóa, cô ta sẽ vô cùng nổi bật. Bạch Khiết chính là người phụ nữ vạn
người có một như thế.
Tôi lặng lẽ rời khỏi văn phòng
của họ, Bạch Khiết cảm động nói với tôi: “Ân Nhiên, cảm ơn cậu!”
Tôi còn tin được cô ấy không? Tôi
từng có lần thề sẽ không bận tâm đến cô ấy nữa, ngay bản thân tôi cũng không
tin được tôi nữa...
Bây giờ A Tín quản lý kho đã
thành thạo lắm rồi, có cậu ấy và em gái ở đây tôi yên tâm hơn nhiều. Tôi cũng
chuyển sang nhà tập thể của công ty, A Tín ở phòng của tôi trong kho. Cuối cùng
cũng rời khỏi địa lao, nằm trong căn phòng đẹp đẽ ngắm nhìn những ngôi sao lấp
lánh ngoài cửa sổ, tôi nhớ đến Sa Chức, người đã từng giúp đỡ và cho tôi sự tự
tin. Nếu không có cô ấy thì cũng không có tôi ngày nay, cô ấy đã dạy tôi cách
tiến về phía trước.
Trong lúc mơ màng có người gõ
cửa...
Nhớ tối hôm ở bệnh viện lần tôi
bị Lâm ma nữ ném ống bút thủy tinh vào đầu, Sa Chức giống tiên nữ hạ phàm dắt
tay tôi đi trên những tầng mây lơ lửng. Giờ nhớ lại cô ấy không chỉ là một giấc
mộng, cô ấy giống như thiên sứ mà ông trời phái xuống giúp tôi vậy. Cuộc đời
con người giống như một buổi vũ hội, người dạy bạn những