
cuộc sống thê thảm thế này. Lại còn phải phơi nắng giữa trưa,
người ta bảo ánh nắng sẽ mang lại hiệu quả thị giác tốt nhất, còn phải dùng một
cái máy bơm để tạo mưa...
Nói chung là thảm không dám nhìn nữa. Vũ Hàn học diễn xuất,
có lẽ cô ấy cảm thấy diễn rất nhẹ nhàng, còn rất vui vẻ nữa. Nhưng tôi thì
khác, chỉ hy vọng kết thúc nhanh nhanh một chút.
Tám giờ tối, cuối cùng cũng kết thúc, tôi vừa lên xe là đói
đến ngã gục. Ở nơi hoang vu hẻo lánh này chẳng có hơi người, cũng chẳng có gì
ăn, bắt buộc phải gắng gượng đến khi trở về thành phố. Nhưng mà chỗ này cách Hồ
Bình đến một tiếng xe chạy. Biết thế này thì tôi đã mang theo vài cái bánh
bao...
Mơ màng không biết ngủ được bao lâu thì xe dừng, có người
nói: “Chúng ta ăn chút gì đã rồi đi tiếp.”
Tôi tinh dậy thấy Trần Vũ Hàn đang ôm tôi, tôi nằm trong lòng
cô ấy, chẳng trách mà tôi lại ngủ ngon thế. Vũ Hàn cười: “Xuống xe thôi, ăn cơm
đã.”
Vừa nghe thấy hai chữ ăn cơm là tôi như con hổ đói nhảy khỏi
xe. Ở đây... sao quen vậy.
Đây không phải “Cung điện Phỉ Thúy” của Sa Chức sao? Sao lại
đến tận đây? Tôi nói với trưởng đoàn: “Giá cả ở đây đắt lắm...”
Anh ta lườm tôi: “Cậu ngốc à? Có
phải chúng ta trả tiền đâu, sợ gì chứ? Tôi chỉ hận không thể ăn chỗ đắt hơn
thôi. Công ty bao mà cậu còn không nỡ ăn à?”
“Đắt vậy mà công ty cũng bao
sao?” Tôi hỏi.
“Cậu nghĩ mấy người chúng ta ăn
một bữa mất bao nhiêu? Cùng lắm là mấy vạn. Công ty chúng ta là gì chứ? Viễn
thông Ức Vạn! Ở Hồ Bình này, công ty chúng ta là hàng đầu trong lĩnh vực viễn
thông đấy! Tiền cho mấy đợt du lịch cuối năm, đi Hy Lạp, Hà Lan, Nhật Bản, Hàn
Quốc, Xing-ga-po, Ma-lai-xi-a, Thái Lan đều chẳng là gì!”
“Trưởng đoàn... khiến anh chê
cười rồi, tôi là nhân viên mới nên không biết.”
“Nào, vào đi!”
Không phải tôi chê đắt, tôi không
biết công ty không thiếu tiền, nhưng tôi sợ gặp Sa Chức, tôi lấy thân phận gì
đứng trước mặt cô ấy đây? Kẻ đào tẩu khỏi tình yêu sao? Nhưng rất nhiều lần
trong tiềm thức tôi đã tưởng tượng Sa Chức tựa như nữ thần thật sự xuất hiện
trước mặt tôi.
Đoàn người đi vào trong, Vũ Hàn
kéo tôi một cái, tôi nhìn bộ quần áo quay quảng cáo bẩn thỉu, nếu vào trong mà
Sa Chức cũng ở đó thì có phải rất mất mặt không? Tôi đeo kính đen lên, đội cả
mũ vào, dù Sa Chức có nhìn thấy cũng không nhận ra tôi.
Khi chúng tôi đến là sáng sớm,
nhà hàng đã đóng cửa, không gian vô cùng yên tĩnh. Lúc này xứng đáng là giờ
vàng, cả khu nhà hàng rộng rãi hầu như đều còn trống, cũng may trưởng đoàn đã
gọi điện đặt trước. Chúng tôi vào chỗ đã đặt trước, món ăn cũng được đưa lên
ngay. Tôi ăn như hổ đói, còn Trần Vũ Hàn thì như cô vợ dịu dàng xới cơm chan
canh giúp tôi.
Ánh đèn chiếu sáng trong nhà hàng
dần tối lại, đèn màu bắt đầu được bật lên, sân khấu được một ngọn đèn chiếu
sáng, một cô gái thướt tha bước lên sân khấu hát bài “Áng mây phương nam” của
Từ Thiên Nhã. Giọng hát lanh lảnh ngân vang khiến thần người nghe xao động.
Từng bước đi lại khiến cặp chân thon thả thấp thoáng ẩn hiện dưới tà váy, mọi
người ngẩn ngơ nhìn người mỹ nữ, kích động tựa như rơi vào tiên cảnh. Thân thể
gợi cảm kia đã khiêu khích sự chiếm hữu của đàn ông, ham muốn tựa con suối bắt
đầu tuôn trào.
Bài hát kết thúc, thính giả bên
dưới ngẩn ra cả nửa phút mới cùng vỗ tay rào rào. Cô gái đó nói với giọng yểu
điệu: “Bài hát này tôi dành tặng anh chàng đẹp trai họ Hình.”
Vũ Hàn ở bên cạnh không kìm được
tán thưởng: “Giọng cô ấy hay thật!”
Đúng vậy, đúng vậy, cô gái đó
chính là Sa Chức!
Cô ấy mặc chiếc váy hở vai gợi
cảm, đang chầm chậm tiến lại về phía chúng tôi đang ngồi. Tôi vội đeo kính vào,
kéo mũ xuống thật thấp, chúi đầu ăn. Vũ Hàn thấy tôi căng thẳng thì nói: “Cô ấy
có phải cô gái đi chiếc Benz đó không?”
Tôi gật đầu.
Rất nhiều thực khách đều chào cô
ấy: “Xin chào bà chủ!”
Sa Chức tiến lại ngồi ở bàn phía
sau chúng tôi, cách tôi một chỗ. Những người ngồi ở đó đều mặc com-lê chỉnh tề,
sang trọng. Sa Chức thỏ thẻ nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: “Hình
đại ca, anh nói xem em hát có hay không?”
“Hay hay hay! Ha ha ha ha... Không ngờ bà chủ của “Cung điện
Phỉ Thúy” lại tài sắc vẹn toàn thế này!” Tay họ Hình vừa cười vừa nâng ly lên
mời Sa Chức.
Tôi ngồi phía sau Sa Chức, hơi nghiêng người để nhìn xem cô
ấy lại đang quyến rũ ai thế.
“Vậy... Hình đại ca, có muốn nữa không... có muốn nghe nữa
không?”
“Muốn, muốn chứ!”
Tôi càng nghe càng thấy khó chịu, cảm giác như bị mắc một cái
xương cá, càng cố nuốt lại càng đau.
Một người ở bàn tôi nói nhỏ: “Người đàn ông đó là phó thị
trưởng, cục trưởng Công an thành phố Hồ Bình chúng ta, Hình Đạt. Còn cô gái kia
chính là bà chủ ở đây.”
Vừa dứt lời, mọi người lập tức đầy hứng thú túm lại bàn tán
về chuyện của bà chủ “Cung điện Phỉ Thúy”.
Tôi tựa người nghe lén cuộc nói chuyện giữa họ. Sa Chức sử
dụng ngôn ngữ cơ thể rất hoàn hảo, tay phải nâng ly với Hình Đạt, tay trái ở
dưới gầm bàn chỗ người khác không nhìn thấy vẽ vòng tròn lên đùi ông ta: “Hình
đại ca... cái miếu nhỏ này của em sau này phải trông cậy đại