
tới.” Lâm
ma nữ nói.
“Đúng, tôi tin cô, cô rất biết cách công phá nhân tâm. Bình
thường gương mặt lạnh lùng hung dữ của cô là cố ý bày ra cho chúng tôi nhìn
đúng không?” Lần đầu tiên tôi ăn nói nhẹ nhàng như vậy với cô ta.
“Trước đây tôi không phải như vậy, nhưng sau khi vào công ty
dần dần trở nên thế.” Cô ta ngồi thẳng lên nhìn tôi: “Tôi nói với anh những
điều này làm gì chứ?! Ăn xong chưa, xong rồi thì về!... Hay là chúng ta uống
Remy Martin?”
“Có phải rất đắt không?”
“Không biết.”
Thế là tôi kéo được quan hệ với hai đại cổ đông của doanh
nghiệp lớn, tôi không biết tương lai là họa hay phúc, đầu óc của họ còn không
nhìn ra được, tôi dựa vào cái gì mà biết chứ? Đi bước nào hay bước ấy vậy, chỉ
cần kiếm được tiền, chỉ cần không phạm pháp là tôi làm! Những việc khác tôi có
thể sẽ do dự, nhưng với lão Tào Sắt kia, không xử được lão tôi không để yên.
“Lâm tổng giám... tôi muốn hỏi một chuyện. Bạch Khiết thuộc
bè phái nào?” Tôi lấy hết dũng khí hỏi.
“Cô ấy chẳng thuộc phe nào cả. Cuộc sống cô ấy rất tốt, nhiều
người bao bọc như vậy mà. Anh vẫn nên lo cho bản thân đi.”
Vừa ra khỏi nhà hàng, định tìm A Tín bàn chuyện diễn kịch thì
di động đổ chuông, Vũ Hàn tìm tôi, cô ấy lao tới như một cơn gió, kéo tay tôi:
“Đi.”
Tôi cùng cô ấy đến trước một cửa hàng độc quyền của Ức Vạn,
ngạc nhiên vô cùng, trên tất cả cửa sổ quảng cáo đều là ảnh của tôi và Vũ Hàn,
không ngờ thân hình tôi lại đẹp như vậy, đứng cạnh Vũ Hàn cool chết người ấy!
“Này, nếu không nhờ sự nỗ lực của anh thì sao chúng ta lại
may mắn thế này chứ! Đây, tặng anh, cảm ơn nhé!” Vũ Hàn đưa cho tôi một cái
hộp.
“Cái gì vậy?” Tôi mở ra xem. “Di động? Tặng anh di động sao?
Di động đôi?”
Vũ Hàn đỏ mặt: “Điện thoại của anh toàn không nhận được tín
hiệu, em tìm được anh, cũng không biết tặng gì cho anh, thế là nghĩ đến điện
thoại. Anh đã ăn chưa?”
“Ừ, anh ăn rồi, em thì sao? Cảm ơn em. Vũ Hàn.”
“Em nghĩ, sau này chúng ta đừng nói cảm ơn gì nữa. Giữa chúng
ta một câu cảm ơn không thể biểu đạt hết sự cảm kích trong lòng, nghe cứ giả
dối thế nào ấy.”
“Ồ, vậy thì không nói nữa.”
Vũ Hàn mời tôi đi xem phim, trong rạp phim tối mịt mờ, cô ấy
dựa vào vai tôi, tay đan vào tay tôi, tay cô ấy rất lạnh, có lúc tôi rất tò mò
tại sao thời tiết ấm áp như vậy cơ thể cô ấy lại lạnh như thế.
“Vũ Hàn, sao thân nhiệt em lúc nào cũng lạnh như vậy?”
“Trái tim lạnh thì thân thể ấm áp được sao?... Có phải anh chê
em không còn trong sạch?” Cô ấy ngẩng lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm.
“Vũ Hàn, sao em lại hỏi vậy?”
“Nếu không sao anh cứ từ chối em suốt?”
“Vũ Hàn, em phải biết là anh có người mình yêu rồi. Chúng ta
lại không yêu nhau, nếu xảy ra quan hệ gì đó thì chúng ta biết đối đãi với nhau
thế nào?”
“Ân Nhiên, em không nghĩ nhiều như thế, chỉ cần anh khiến em
cảm thấy ấm áp.” Vũ Hàn cố chấp nói.
“Lẽ nào... cứ phải làm chuyện ấy mới thấy ấm áp?” Tôi có chút
không vui.
“Không phải... lên giường. Chỉ một cái ôm, hoặc một nụ hôn,
hoặc chỉ một cái nắm tay em cũng thấy đủ rồi.”
Cô ấy tựa vào ngực tôi như chú thỏ con.
Tối đó về tiểu khu, sau khi chào tạm biệt Vũ Hàn, tôi lên
nhà, mở cửa vào nhà, tiện tay đẩy cửa nhưng cửa dừng hai ba giây sau mới đóng
lại, ủa?...
Tôi quay lại, không ngờ Vũ Hàn lại lén lút đi theo lên đây mà
tôi không hề biết. “Vũ Hàn, sao vậy?”
“Ngủ một mình... lạnh.”
“Vũ Hàn, như thế này không hay đâu. Để người trong công ty
biết được, mọi người nói này nọ đều không tốt cho cả em lẫn anh.”
“Em biết anh thích Bạch Khiết, em sẽ không gây ảnh hưởng gì
cho anh đâu.”
“Dù thế nào thì một người lấy cớ để sa đọa cũng không thể tha
thử được, càng không có người nào yêu thì càng phải yêu lấy bản thân mình.”
Cô ấy cứ nhất quyết, vậy là hai người mặc quần áo chui vào chăn,
lúc ngủ cô ấy ôm chặt lấy cứ như sợ tôi chạy mất vậy. Cô ấy lầm bầm: “Hạnh phúc
ở rất gần em, có thể đưa tay ra là chạm tới, nhưng cũng có thể mất đi bất cứ
lúc nào. Em từng bị tổn thương, trái tim em được anh chữa lành, em cẩn thận bảo
vệ trái tim yếu đuối của mình, nhưng cũng biết xông pha bão tố. Tiến lên một
bước là cảnh hoàng hôn của Hồ Bình, lùi một bước là hiện thực cuộc sống.” Vẻ
bình tĩnh của cô ấy không thể che giấu được những vết thương cô ấy từng phải
chịu đựng. Tôi dịu dàng vuốt ve mái tóc đen mềm mượt của cô gái đáng thương
này, dần dần chìm vào giấc ngủ...
Sáu rưỡi sáng hôm sau, tỉnh dậy, bên cạnh không có ai, cảm
giác như nằm mơ thấy tối qua Vũ Hàn ngủ cùng tôi. Hừm... cô ấy thật như ma nữ
ấy! Nhưng rõ ràng đó không phải giấc mơ mà là sự thực. Tôi cúi xuống ngửi chiếc
gối, đúng, trên gối còn lưu lại mùi hương từ tóc cô ấy. Trong chăn vẫn còn
hương nước hoa của cô ấy, còn có mấy sợi tóc nữa. Di động có tin nhắn: “Có phải
em không phải phụ nữ? Có phải anh không phải đàn ông? Tại sao ôm em mà trái tim
anh lại đập một cách bình tĩnh như vậy?”
Thời gian gửi tin nhắn là bốn giờ sáng, tôi giật mình, vội
gọi cho cô ấy, cô ấy nhận điện: “n Nhiên, sao vậy?” Nghe giọng dường như cô ấy
vẫn đang ngủ.
“Em ở đâu vậy? Đừng có dọa anh!”