
i nấp đi. Mấy cái xe dừng lại,
mười mấy tên côn đồ lần này không cầm gậy nữa, thay vào đó là dao…
“Mẹ kiếp để nó chạy mất rồi? Hai người ở lại canh, thấy nó thì chém
chết! Còn lại chia ra tìm!” Cả bọn lên xe, ba chiếc xe lái đi theo ba
hướng.
Tôi và Lý Bình Nhi đi theo ngõ nhỏ, cô ấy cười buồn: “Xem ra em không ở lại thành phố này được nữa rồi.”
“Anh không tin tay họ Tào đó có thể một tay che cả bầu trời!” Tôi phẫn nộ nói.
“Lão ta không thể một tay che cả bầu trời, nhưng dù có gây lớn chuyện nữa thì người chịu thiệt thòi vẫn là những kẻ nghèo hèn chúng ta thôi.”
Lý Bình Nhi nói câu này đúng quá đi mất!
“Ân Nhiên, cảm ơn anh!” Lý Bình Nhi cảm kích nói.
Tôi không nói gì.
“Ân Nhiên, anh có biết tại sao lúc nãy anh chụp đầu lão, em lại gọi anh Cương không?”
“Em không muốn biết lão ta biết đó là anh?”
“Ừm, đúng vậy. Anh Cương là đầu bếp khách sạn, anh ta thích em, theo
đuổi em, nhưng em không đồng ý. Sau đó để làm giám đốc em đã bán thân
xác mình. Chuyện này cả bộ phận đều biết hết rồi. Anh Cương tức điên cãi nhau với lão Tào, dọa cho hơn chục khách hàng đang ăn phải chạy mất,
thế là bị lão ta dạy cho một bài học. Lão ta bảo anh Cương phải rời khỏi thành phố, nếu không lão chém chết. Anh Cương nhát gan, ngay hôm đó đã
rời khỏi thành phố, mãi đến hôm qua gọi điện em mới biết anh ấy chạy đến Tây Bắc. Hì hì, đồ nhát gan! Vừa rồi bị chụp đầu lão ta không nhìn thấy anh, em kêu “anh Cương”, lão sẽ tưởng anh ta quay lại báo thù, sẽ không nghĩ là anh đánh, cũng không thể ngờ anh sẽ quay lại.” Bộ não của một
cô gái nhỏ bé suy nghĩ còn nhanh hơn tôi. Tôi không thể không khâm phục
Lý Bình Nhi.
Lý Bình Nhi nói tiếp: “Chắc chắn em không thể ở lại thành phố Hồ Bình này nữa rồi, em còn nhiều thứ chưa thu dọn, đi vội như vậy, đến cái thẻ ngân hàng dưới gối cũng không kịp cầm. Ân Nhiên, anh có thể cho em vay
hai nghìn không? Em báo mất thẻ, lĩnh tiền rồi trả anh.”
Thấy tôi không nói gì, cô ấy nói tiếp: “Có phải anh cũng không mang theo thẻ?...” Vẻ mặt đầy thất vọng.
Tôi mềm lòng: “Có mang theo thẻ, đợi một lát, anh đi rút tiền.”
Lý Bình Nhi nhìn xung quanh: “Đừng, em sợ bóng tối… hay là để em đi lấy, anh ở đây trông hai cái va ly.”
“Ừm, thế cũng được…”
“Trong thẻ đủ hai nghìn không?”
“Đây chỉ có hai nghìn, tiền anh thắt lưng buộc bụng tiết kiệm trong này hết cả, mật mã là…”
Sau khi biết mật mã, Lý Bình Nhi men theo bờ tường chạy ra đường lớn. Tôi thấy lạ, sao lại chạy ra hướng đó? Không phải cuối con ngõ này có
ngân hàng sao? Cô ấy lên một chiếc taxi, đột nhiên tôi bừng tỉnh, mẹ
kiếp, Lý Bình Nhi lừa tiền của tôi.
Tôi đuổi theo, nhưng chỉ thấy cái bóng taxi ngày càng xa…
Tôi chặn cái taxi khác, đến ngã tư thì tôi sững sờ, Lý Bình Nhi rẽ đường nào?...
Lấy di động ra gọi thì cô ta đã tắt máy.
Tôi điên cuồng ấn số, nhưng đều vô ích. Tôi như kiến bò chảo nóng,
chuyện này không phải đùa đâu. Tiền trong thẻ là học phí của em gái tôi, nó sắp vào học rồi, mấy ngày nay tôi đang định đi gửi tiền, ai ngờ lại
gặp phải chuyện này.
Tôi thẫn thờ trên đường, thấy ngân hàng là tôi chạy vào xem. Đường xá lúc nửa đêm tối tăm ảm đạm thật giống với tâm trạng tôi lúc này. Báo
cảnh sát! Đúng, báo cảnh sát! Tôi vào đồn công an, trên đường thì nhận
được một tin nhắn từ số lạ: “Ân Nhiên, xin lỗi anh! Em không muốn làm
vậy đâu. Anh đối với em tốt như thế, em đáng bị trời tru đất diệt! Nhưng thực sự em không còn cách nào khác. Bạn trai em ở nước ngoài bị tai nạn đang nằm viện. Em không đủ tiền, em từng muốn nhiều thứ từ tay họ Tào
đó, lão đã đồng ý với em, còn nói sẽ cho em làm giám đốc thì em mới chịu theo lão, ai ngờ lão ta lừa em, em nổi giận thế là cãi nhau với lão.
Sau đó em nghĩ đến anh, muốn làm lại với anh để lừa tiền. Anh đối với em tốt như thế, vậy mà em lại cướp hết tiền của anh. Bạn trai em sắp không xong rồi, em không mang tiền sang thì anh ấy chỉ có thể đợi chết thôi.
Em yêu anh ấy, thật sự rất yêu, em nguyện hy sinh mọi thứ vì anh ấy. Đời này em chỉ có lỗi với mình anh, em không mong anh tha thứ. Anh nói bạn
gái Mẫu Đơn của anh đã để lại cho anh một chuyện buồn nhất cuộc đời, mà
em lại nhân đôi nó lên. Em sẽ nghĩ cách gom tiền trả anh, nhưng không
thể trong thời gian ngắn được. Thật sự xin lỗi anh…”
Tôi gào lên: “Lý Bình Nhi…”
Lý Bình Nhi, số tiền đó rất quan trọng với cô, chả lẽ với tôi nó
không quan trọng? Em gái tôi làm sao đi học được đây? Số tiền đó là tôi
phải thắt lưng buộc bụng, ăn uống tằn tiện mới gom góp được, cô lấy đi
như thế được sao?
Tôi đến đồn, cảnh sát trực ban dậy, anh ta bực bội: “Có chuyện gì?”
Tôi kể lại chi tiết việc Lý Bình Nhi lừa tiền, anh ta vươn vai uể oải nói:
“Xin lỗi, anh phải đến đồn nơi xảy ra sự việc, khu đó không thuộc phạm vi quản lý của chúng tôi.”
Lòng vòng mãi cuối cùng chỉ nhận được một câu: “Được rồi, anh về đợi
tin đi! Có tiến triển gì chúng tôi sẽ gọi điện thông báo cho anh!”
Tôi lòng dạ u ám ra khỏi đồn cảnh sát, biển người mênh mông như thế,
dù cảnh sát có dốc toàn lực lượng ra phá án thì cũng đâu thể xong trong
dăm ba ngày? Bọn họ chỉ biế