
ng thấy cảnh cấp trên chửi cấp dưới như
tát nước vào mặt. Rồi tác phong trong văn phòng cũng biến chất. Tuy
thành tích đều rất tốt, nhưng cả ngày văn phòng mù mịt khói thuốc, ai
cũng nhận được chân truyền của Lâm ma nữ: Trong mắt không có ai, tự cao
tự đại, coi thường người khác, thích ngậm thuốc lá.
Tôi không thích ở trong văn phòng, chỉ hận không thể ngày nào cũng ra ngoài lắp đặt điện thoại. Tôi không lắp loại điện thoại điện tín mà là
loại tiết kiệm tiền. Loại đó chỉ cần nhập mật mã của thẻ điện thoại IP
là lần nào gọi điện cũng tiết kiệm được tiền. Nói ra cũng rất phức tạp,
dù sao thì là có thể tiết kiệm tiền, vì thế mà rất nhiều khách hàng mua
loại này. Tôi trở thành công nhân lắp đặt điện thoại tại nhà, nhưng như
thế cũng tốt, tôi không phải ở trong văn phòng nhìn thấy cấp trên Lâm ma nữ nữa. Quan trọng hơn là cũng không phải nhìn thấy trưởng ban của
chúng tôi, Mạc Hoài Nhân.
Mấy người chúng tôi đều là nhân viên quèn nhất trong công ty, vì thế
hầu như ai cũng có thể mắng chúng tôi. Chúng tôi chỉ là cọng cỏ nhỏ bé,
không có khả năng sau này được nở mày nở mặt, cũng chẳng dám nghĩ đến
nó. Bị Mạc Hoài Nhân chửi thì thường xuyên như cơm bữa. Hắn ta gần bốn
mươi, gian xảo vô cùng, hơn nữa còn rất nóng tính, hơi một tý là mắng
người, lại còn là loại háo sắc. Trong phòng chúng tôi, tất cả phụ nữ đều đã từng bị hắn ta giở trò. Đương nhiên tôi cũng đã từng bị chửi, nhưng
tôi nhịn.
Ngồi trong văn phòng, chuyện xảy ra tối qua khiến tôi đột nhiên buồn
cười. Nụ cười đó bị Bạch Khiết nhìn thấy, cô ấy hỏi: “Cậu cười gì thế?”
Bạch Khiết là một thiếu phụ xinh đẹp, chuyên quản lý tài vụ và xuất
nhập hàng của văn phòng chúng tôi. Cô ấy hơn tôi vài tuổi, chồng không
chung thủy nên đã ly hôn, nhưng người khác không hề cảm thấy cô là người phụ nữ buồn thương vì bị người ta đá N lần. Cô có ngũ quan xinh xắn,
dáng người uyển chuyển, khí chất nho nhà, có sức hấp dẫn của sự chín
chắn trưởng thành, là người phụ nữ văn hóa và chiều sâu. Tuy không phải
là quốc sắc thiên hương nhưng rất có tài, dịu dàng, chân tình. Văn phòng nhiều người như thế nhưng tôi chỉ thừa nhận Bạch Khiết là con người. Dù vẫn còn rất nhiều trai xinh gái đẹp nhưng phần lớn đều là động vật máu
lạnh.
“Không cười gì cả.”
“Có phải hôm qua Lâm tổng giám gọi cậu ra ngoài có chuyện không?” Cái “có chuyện" mà Bạch Khiết hỏi có phải là sắp bị Lâm ma nữ đá đi không?
“Không có.”
“Thành tích của cậu lại xếp cuối rồi, tháng này phải cố gắng, nếu không trưởng ban Mạc và Lâm tổng giám không để yên đâu.”
“Cảm ơn chị Bạch.”
Vì tôi là nhân viên mới, lại có cảm giác không hòa hợp được với những người này, vì thế ở giữa những đồng nghiệp biến thái này, im lặng là
vàng. Về công việc, thật ra có rất nhiều người có thể giúp tôi, nhưng dù tôi có nhờ thì chưa chắc họ đã chịu dạy tôi. Tôi một mình làm khó tránh khỏi sai sót, trưởng ban Mạc nắm được điểm này. Hắn ta ghét nhất là
những người trẻ hơn, khí chất hơn mình. Nói tóm lại là hắn ta rất muốn
đá tôi ra khỏi đây, nhưng việc này vẫn phải có sự đồng ý của Lâm ma nữ.
Tôi vốn là người biết ăn nói, tính tình hài hước, nhưng bị kẹt trong
cái chiến trường đầy khói lửa này, tôi mất đi bản tính thực của mình.
Gánh nặng gia đình, mái tóc của cha ngày một bạc, bạn gái phản bội, cấp
trên gây áp lực, bầu không khí đầy khói thuốc trong văn phòng, tất cả
khiến tôi không thể tìm được sự vui vẻ...
Thiếu phụ xinh đẹp như Bạch Khiết rất dễ thành đối tượng sàm sỡ của
Mạc Hoài Nhân. Hắn ta lúc nào cũng tìm cớ nói chuyện với Bạch Khiết,
trong khi nói nhân lúc người khác không để ý là tay lại chạm vào ngực
hoặc mông của cô ấy. Nhân viên trong văn phòng đều đã quen, làm như
không nhìn thấy gì. Ai dám quản chuyện không phải của mình thì hậu quả
chính là rời khỏi đây.
Lần này Mạc Hoài Nhân thò tay chạm vào bầu ngực đầy đặn của Bạch
Khiết, không phải chạm mà là bóp mạnh ấy chứ. Bạch Khiết kêu lên đẩy hắn ta ra. Nhưng da mặt hắn dày, cười hi hi rồi tiếp tục sán lại: “Tiểu
Bạch, hình như số liệu trong danh sách nhập hàng không đúng.” Hắn ta lại thò tay ra...
Bạch Khiết lại kêu ré lên, định chạy đi. Mạc Hoài Nhân hôm nay gan to tày trời, tiếp tục xán lại gần. Bạch Khiết nhìn mọi người với ánh mắt
cầu cứu, nhưng chẳng ai dám lên tiếng. Sau khi bị Lâm ma nữ chế giễu,
tôi vốn đã rất ức chế, vì thế khi ánh mắt Bạch Khiết nhìn đến tôi, một
sự phẫn nộ bỗng xộc thẳng lên não tôi. Tôi đứng dậy sải hai bước tiến
lại giơ chân đá bay gã họ Mạc đi.
Tất cả đồng nghiệp đều trố mắt nhìn sang, rồi lại cúi đầu, cứ như
chuyện ở đây không liên quan gì đến họ vậy. Giả dụ một hôm muốn tự sát
thì nhất định tôi sẽ mang lò than đến công ty, dẫn Bạch Khiết đi khỏi
đây rồi sẽ đốt lò cho tất cả bọn họ cùng tôi xuống âm phủ mà đấu đá!
Mạc Hoài Nhân cuống cuồng bò dậy, chắc hẳn hắn không thể ngờ lại bị
tôi - một người trước nay luôn ngoan ngoãn hiền lành - đá một cú như
thế. Nhấc cái ghế bên cạnh lên rồi nhìn tôi, chắc tự thấy không đọ lại
được tôi, hắn vội cúp đuôi chuồn mất.
Sau khi hắn đi, các nữ đồng nghiệp cùng vỗ tay,