Polly po-cket
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326162

Bình chọn: 7.5.00/10/616 lượt.

y lại.”

Cửa phòng giám đốc mở ra, Lâm ma nữ nghe thấy tôi thì đích thân ra mở cửa, tay cầm giấy tờ chỉ vào tôi: “Vào đi.”

“Tuy anh là phó quản lý bộ phận kho nhưng chẳng qua cũng chỉ là cái

tên, trước đây công ty còn không có bộ phận này, giờ kho ngày một lớn

nên lập thêm. Vốn dĩ chức quản lý đã là thừa, phó quản lý lại càng thừa

hơn. Thêm cái chức này chỉ để khi anh đi nhận lương, bộ phận phát lương

sẽ yên tâm một chút mà thôi.”

Tôi biết cô ta đã mở miệng thì không thốt được lời gì tốt đẹp mà.

“Công việc của quản lý và phó quản lý khác nhau, bình thường đi họp,

truyền đạt quyết định bên trên đều do quản lý đảm nhận. Còn phó quản lý

thì phụ trách trông coi kho, điều động công nhân, làm giấy tờ...”

Nói thế có nghĩa là thêm một chữ phó là thêm một đống việc như vậy. “Giám đốc... quản lý là ai vậy?”

“Hoàng Kiến Nhân.”

“Hoàng Kiến Nhân?” Con chim đần đó sao lại trèo lên vị trí này được?

Mấy ngày gần đây tôi còn sung sướng nghĩ chắc hắn ta vì chuyện kia mà bị đuổi rồi. “Giám đốc, không phải Vương tổng nói đuổi hết nhân viên trong kho rồi sao? Tay Hoàng Kiến Nhân này...”

“Hoàng Kiến Nhân không trông kho, cũng không phải anh ta thất trách.”

Xem ra sau này vẫn sẽ bị giày vò kiểu “mày không chết thì tao chết” rồi...

“Chiều nay tuyển mấy công nhân chuyển hàng, anh theo tôi đi phỏng vấn họ.”

“Á!” Nhiệm vụ quan trọng như thế lại phân đến tôi sao? Tôi nhìn kỹ

nét mặt Lâm Tịch, không giống như đang đùa. Thường thì những người được

phỏng vấn người mới đều có khả năng cấp trung đẳng trở lên. Tôi là người có khả năng sao? Tôi là người có khả năng, rất có khả năng trong

“chuyện đó”...

“Từ tối hôm nay trở đi, hàng ngày anh bắt buộc phải có mặt trong kho từ mười hai giờ đêm đến sáu giờ sáng.”

“Vâng.”

“Công việc trong kho cũng chẳng có gì phải bàn giao, những người kia

bị đuổi hết rồi, anh hãy chỉnh lý lại giấy tờ của mấy tháng sau khi anh

đi.”

Cái quái gì... Giấy tờ trong mấy tháng tôi không ở đây? Chỉnh lý lại

thì bắt buộc phải tìm tư liệu từ tất cả các phòng ban có liên quan để

đối chiếu, như thế không phải tôi sẽ bận chết sao?

Thấy sắc mặt tôi khó coi, Lâm Tịch ngạo mạn ngẩng lên: “Lẽ nào chỉnh lý giấy tờ rất khó sao?”

“Không...” Tôi rất muốn khóc.

Lâm Tịch có thành kiến với tôi, nhưng cô ta có lấy việc công trả thù

riêng không thì tôi không rõ. Tôi thấy cô ta đối xử với tôi như thế là

bất công, nhưng cô ta cũng rất nghiêm khắc với người khác, chỉ có thể

nói đó là bản chất của cô ta thôi.

Loanh quanh thế nào Hoàng Kiến Nhân lại leo lên được chức quản lý bộ

phận kho? Thật khiến người ta phải suy nghĩ. Tôi ngã ra giường, nằm quay mặt vào tường suy nghĩ.

Tôi biết rõ hắn ta, năng lực không bằng một nửa tôi, làm việc không

nghiêm túc, không chăm chỉ, qua loa hời hợt, chẳng qua được cái mồm mép, con người khá đê tiện, biết cách nịnh hót... Nịnh hót? Tôi nhớ bố từng

nói, một số kẻ trên quan trường như cá gặp nước không phải vì chúng có

trình độ cao, chẳng qua là chúng biết cách ăn nói, biết lấy lòng mọi

người.

Xem ra đầu tiên tôi nhất thiết phải đứng vững đã. Hiện giờ có Vương

tổng đỡ lưng, tôi giống như có được Miễn Tử Kim Bài vậy, bọn chúng sẽ

không dễ gì đá tôi đi đâu. Nhưng chúng có dung nạp được kẻ thù không đội trời chung không? Tạm thời gọi chúng là “Bốn tên đê tiện” vậy, từ dưới

lên lần lượt là: Hoàng Kiến Nhân, quản lý bộ phận kho, từng hãm hại tôi; Đàm Đào Sênh, nhân viên bộ phận tiêu thụ, cùng trưởng ban Mạc Hoài Nhân bày mưu hãm hại trung lương, trừ bỏ những kẻ không theo mình; Mạc Hoài

Nhân, trưởng ban tiêu thụ, tên đáng để trời tru đất diệt này không cần

phải giới thiệu nhiều; phó tổng giám Tào, mối quan hệ giữa tôi và lão

này khá thâm sâu, tuy tôi và Lý Bình Nhi cho lão mấy viên gạch vào đầu

nhưng đó là lén lút, không phải tác phong của nam tử hán. Tôi không tin

trong công ty này không có ai dám chống lại đám người tà môn ngoại đạo

Mạc Hoài Nhân này. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tôi sẽ tập hợp từng

người một, sau đó sống chết với chúng một phen... Thôi vậy, từ giờ về

sau sẽ bị Hoàng Kiến Nhân giày vò rồi, xử lý xong hắn đã rồi tính tiếp

vậy.

Cũng không biết trong thời gian tôi không có ở đây, thiên thần Bạch

Khiết tỷ tỷ của tôi có bị tay Mạc Hoài Nhân kia làm gì rồi không.

Lần đầu tiên đi phỏng vấn người khác, tôi còn căng thẳng hơn những

người đến tuyển, chỉ có tôi và Lâm Tịch. Chết tiệt! Trước đây phỏng vấn

tôi có cả một bàn dài toàn người phỏng vấn, cứ như tôi lên sân khấu diễn kịch vậy.

Lâm Tịch đưa hồ sơ cho tôi: “Anh hỏi, tôi quan sát.”

Người đến phỏng vấn rất đông, không biết đã phỏng vấn bao nhiêu người nữa, khiến đầu óc tôi quay cuồng. Trong một lần vô tình ngẩng lên, tôi

nhìn thấy ngoài cửa là bóng dáng thướt tha, yêu kiều quen thuộc của Bạch Khiết, chiếc áo sơ mi nửa xuyên thấu vừa gợi cảm lại vừa dịu dàng, cộng với chiếc châm cài đầu màu bạc thu hút ánh nhìn nhưng không quá phô

trương, tất cả toát lên khí chất quý phụ dịu dàng nho nhã.

Cô ấy nhìn tôi kinh ngạc, sự kinh ngạc đó tôi có thể hiểu là: Cái tên phạm tội cưỡng dâm kia không phải