cắt bỏ đoạn nói chuyện của anh ấy. Cô làm vậy chẳng phải muốn bảo vệ danh dự của anh ấy hay sao?"
Tim Viêm Lương co rút mạnh. Cô lại cúi thấp đầu, khiến người khác không nhìn thấy đáy mắt cô che giấu điều gì.
Giọng nói vốn phẫn nộ của thư ký Lý dần trở nên bất lực: "Đáng tiếc tôi đã nhìn nhầm cô. Nhưng tôi vẫn phải khen cô một câu, cô thật tàn nhẫn với anh ấy, cũng tàn nhẫn với bản thân cô. Tôi đã hứa với tổng giám đốc sẽ không nói sự thật cho cô biết. Có điều lần này anh ấy không thể trách mắng tôi, bởi vì anh ấy tám phần chết trên bàn mổ. Tôi nói vậy, cô hài lòng rồi chứ?"
Nhiều thông tin cùng một lúc dội vào đầu óc, khiến Viêm Lương không có cách nào chấp nhận sự thật. Cô phảng phất bị rút hết sức lực, đờ đẫn ngồi bệt xuống đất.
Thư ký Lý lặng lẽ ném cho cô tấm danh thiếp: "Cô hãy đến kiểm tra thành quả thắng lợi vào ngày chôn cất anh ấy."
Đó là danh thiếp một bệnh viện tư. Viêm Lương nhặt tờ danh thiếp, ngón tay cô run bần bật. Hóa ra điều cô sợ hãi nhất, không phải phủ định tất cả nỗi hận trước kia, mà là cô đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra một tháng trước, ở bên ngoài thang máy hội trường họp báo, nụ hôn hoàn toàn không thấy tia hy vọng đó, và câu "tạm biệt" của anh...
Viêm Lương cuối cùng cũng phát hiện. Thì ra anh thật sự chào từ biệt cô...Đó là vĩnh biệt.
Thư ký Lý để mặc một mình Viêm Lương, anh ta quay người đi ra ngoài. Nhưng anh ta đi rất chậm, phảng phất chờ đợi điều gì đó. Cuối cùng, anh ta nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ở đằng sau.
Viêm Lương nhanh chóng lướt qua thư ký Lý, khuất dạng trong nháy mắt. Sự nôn nóng của cô thể hiện qua bước chân chạy như bay. Thư ký Lý dừng lại, dõi theo Viêm Lương cho đến khi cô biến mất hoàn toàn.
Thư ký Lý trút bỏ tảng đá đè nặng trong lòng, phảng phất vừa trải qua một trận chiến, anh ta tựa người vào bờ tường, ngẩng đầu hít một hơi dài. Sau đó, anh ta rút điện thoại từ túi áo, kiểm tra tin nhắn vừa gửi đến, chỉ là năm chữ ngắn ngủi nhưng chứa đựng niềm vui vô bờ bến: "Ca mổ rất thành công".
***
Trong phòng chờ máy bay, sắp đến giờ lên máy bay nhưng điện thoại gọi mãi không thông, Lộ Chinh vừa tiếp tục gọi điện thoại vừa sốt ruột đi đi lại lại.
Bà cô thấy anh như con kiến trong chảo nóng, cũng sốt ruột thay anh: "Vẫn chưa gọi được sao?"
Lộ Chinh lắc đầu. Đúng lúc này, điện thoại kết nối, Lộ Chinh thở phào nhẹ nhõm: "Em đi đâu vậy? Sắp đến..."
"Lộ Chinh!" Giọng Viêm Lương phảng phất lạc đi trong cơn gió xào xạc, nhưng lại rất kiên định, một sự kiên định chưa từng thấy.
"Em xin lỗi..." Cô nói với anh.
Vào giây phút đó, ánh mắt của Lộ Chinh cứng đờ. Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ bát ngát không bờ bến, từng chiếc máy bay cất cánh và hạ cánh. Một chiếc máy bay nào đó gầm rú bên tai anh theo âm thanh của cô.
Chiếc máy bay không biết bay đi đâu lao vút lên bầu trời, ánh nắng mùa đông chiếu rọi khắp không gian, chiếu xuống chiếc xe ô tô đang lao nhanh trên đường, ngày càng cách xa sân bay.
Sắc mặt của người phụ nữ đang lái xe không một chút biểu cảm. Nhưng giọng nói của cô không trấn tĩnh như vẻ mặt: "Em phải quay về bên anh ấy."
Nghĩ đến mấy từ chuẩn bị thốt ra miệng, trong lòng Viêm Lương nhói đau, nhưng cuối cùng cô vẫn nói vào bluetooth của máy di động: "Bất kể anh ấy sống hay chết."
HẾT Một ngày cuối tuần, Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân gặp dịp thảnh thơi hiếm có, cùng ở phòng chiếu phim trang trí mới hoàn toàn của hai người xem một bộ phim điện ảnh văn nghệ châu Âu.Tưởng phu nhân gối đầu lên chân Tưởng tiên sinh, dán mắt vào màn hình. Tưởng tiên sinh chẳng có hứng thú, ngẫm nghĩ rồi mở miệng: "Gọt cho anh quả táo."
Tưởng phu nhân không ngẩng đầu, thò tay vào giỏ hoa quả trên bàn uống nước, lấy quả táo đưa cho chồng.
Vợ không chịu gọt táo, vậy thì..."Bóc cho anh quả nho." Chắc là được chứ?
Tưởng phu nhân lại giơ tay sờ soạng, phát hiện không có nho. Thế là cô khoanh hai tay trước ngực, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục xem phim chăm chú.
Tưởng tiên sinh bắt đầu ảo não, xây phòng chiếu phim gia đình chắc chắn là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh. Phim đang chiếu là phim nhựa kiểu cũ, anh không thể dùng điều khiển tắt bộ phim hết sức tẻ nhạt này.
Tưởng phu nhân đang xem đến đoạn cảm động, đột nhiên có người bóp cằm cô, đồng thời xoay mặt cô. Tưởng Úc Nam cúi xuống nhìn vợ, gương mặt anh ở ngay bên trên cô: "Anh còn là bệnh nhân. Em bắt nạt bệnh nhân như vậy sao?"
Viêm Lương lắc đầu, phát hiện không thoát khỏi bàn tay anh. Tuy nhiên cô cũng không để bụng: "Thứ nhất, anh xuất hiện gần nửa năm rồi. Thứ hai, em đã xem báo cáo tình hình hồi phục sức khỏe của anh tháng này, không hề có dấu hiệu tái phát. Tưởng tiên sinh, anh tự xưng là bệnh nhân mà không biết ngượng sao?"
Tưởng Úc Nam nhíu mày để che giấu sự chột dạ. Trên màn ảnh, giọng nói đầy xúc động của nhân vật nữ chính vang lên, nhắc nhở Viêm Lương bộ phim chuẩn bị đến đoạn hấp dẫn. Viêm Lương liền kéo tay Tưởng Úc Nam, quay người xem phim: "Đừng làm phiền em, đến cao trào rồi kia kìa."
Nhưng gương mặt nữ diễn viên chính trên màn ảnh chỉ lướt qua tầm mắt của Viêm Lương, ở g