
ng túi quần đồng phục xanh lam, dáng
người cao ráo đứng dưới ánh nắng ban mai giống như một bức tranh tuyệt
đẹp.
Nhìn thấy tôi, anh ta chau mày bước lên trách móc: “Sao sắc mặt kém thế này? Tối qua lại thức khuya hả?”
Tôi nhìn anh ta, ngẩn người mất nửa giây, trước tiên gật đầu rồi sau
lại vội vã lắc đầu: “Hội trưởng, em thức khuya không phải vì chôm rau
đâu nhá, em thức ôn bài.”
Kỷ Nghiêm chìa tay vuốt tóc tôi, nói: “Anh biết, mau vào trong đi.”
Không nói gì nhiều, chỉ một câu đơn giản thế thôi đã đủ khiến tâm trạng lo lắng của tôi nhanh chóng bình yên trở lại.
Khi tôi vào lớp thì vừa kịp lúc phát đề thi.
Ngồi xuống chỗ của mình, tôi thấy đầu choáng váng, cậu bạn ngồi trước chuyển giấy thi cho tôi, kinh ngạc hỏi: “Thái Thái, sao mặt cậu trắng
bệch thế kia?”
Tôi mơ mơ màng màng lắc đầu: “Không sao, chắc tại chạy vội quá đấy mà.”
Bài thi bắt đầu, lớp học yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng ngòi bút vạch
trên nền giấy trắng, tiếng quạt trần trên đỉnh đầu rung nhẹ cùng với
tiếng bước chân khe khẽ ngoài hành lang. Đầu tôi mỗi lúc một nặng như
chì, uể oải gục xuống bàn, tôi chán nản nghĩ: đây mới là môn đầu tiên …
uổng công mình thức thâu đêm học bài.
Tuy toàn thân khó chịu nhưng nhìn các bạn chăm chú làm bài ở xung
quanh, tôi ngại không dám mở miệng nên đành cắn răng chịu đựng.
Đầu càng ngày càng nóng, tôi liều mạng tập trung tinh lực, mong sao nhanh chóng thi xong.
Tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong bài thi của mình, cả thế giới hình như chỉ còn lại mình tôi …
Thầy giám thị biên đi ngang qua cửa sổ, sau lưng không ngờ còn có cả
Kỷ Nghiêm — Kỳ thi của lớp 11 vừa kết thúc, Kỷ Nghiêm không cần tham gia thi giữa kì lần này. Không ngờ anh ấy lại đi coi thi cùng thầy giám
thị. Kỷ Nghiêm ở trường này quả là được trọng thị vô cùng.
Kỷ Nghiêm đứng lại trước cửa lớp tôi một lát, đảo mắt nhìn một vòng
khắp lớp. Đầu tôi đang choáng váng nên cũng chẳng rõ rốt cuộc anh ta có
nhìn thấy mình hay không. Anh ta quay sang nói nhỏ với thầy giáo coi thi mấy câu gì đó rồi không ngờ lại bước vào trong lớp. Thấy anh ta từng
bước tiến lại gần, cả người tôi cứng đờ, vội vàng dán mặt xuống tờ giấy
thi. Kỷ Nghiêm dừng lại trước bàn tôi.
Chẳng lẽ Kỷ Nghiêm cho rằng tôi đang gian lận nên mới lộ ra bộ dạng có tậ giật mình, lén lén lút lút hay sao?
Tôi nhát gan lắm, gì chứ chuyện gian lận thi cử mới nghĩ đến thôi tôi đã toát mồ hôi hột ra rồi. Còn nhớ một lần thi môn Địa Lý, có người
chuyển phao cho tôi, thế mà cho đến khi tờ phao bị bóp nát trong lòng
bàn tay, tôi vẫn không dám mở ra xem một tẹo. Sau khi có kết quả, không
ngờ có tới mười mấy người đáp án y hệt nhau, mà lại cùng chép một đáp án sai lè nữa. Đó chính là được ghi trên tờ phao bạn khác chuyển cho tôi.
Thầy giáo nổi trận lôi đình, cho tất cả những người có lời giải giống
nhau 0 điểm. Tôi mừng thầm: đúng là không thể tham cái lợi nhỏ trước mắt mà hủy hoại hết toàn bộ thành quả đã cố gắng bấy lâu nay.
Tôi đang định lên tiếng giải thích thì bàn tay Kỷ Nghiêm đã đặt lên
trán tôi. Giọng anh trầm thấp vang lên: “Nóng quá, quả nhiên là bị sốt
rồi.” Quay đầu lại, anh ta nói với thầy giám thị: “Thưa cô, bạn Điền
Thái Thái đang bị sốt, có thể cho bạn ấy hoãn thi không ạ?”
Giáo viên coi thi trong phòng là một cô giáo nhỏ nhắn, xinh xắn và
văn nhã. Cô mới tốt nghiệp đại học, còn chưa gặp tình huống nàu bao giờ
nên hơi bối rối. Cô bước lại, cũng đặt tay lên trán tôi, lo lắng nói:
“Nóng quá, phải tiêm thuốc hạ sốt ngay mới được.”
Nghe thấy tiếng nói, thấy giám thị biên cũng bước đến, nói ngay: “Mau đưa con bé đến phòng y tế.”
“Để em cõng cô ấy.” Kỷ Nghiêm lập tức khom lưng xuống, nhẹ giọng hỏi
tôi: “Em đứng dậy được không?” Tôi không dám nhìn mặt những bạn khác
trong phòng học, chỉ biết gật đầu.
Kỷ Nghiêm cõng tôi ra khỏi lớp, cả lớp xôn xao bàn tán.
Thầy giám thị biên gõ bàn nói: “Trật tự, tiếp tục làm bài.”
Tôi vốn không muốn xấu hổ với bạn bè, vậy mà cuối cùng vẫn xảy ra
chuyện. Giờ thì tốt rồi, tôi đã mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi.
Mơ mơ màng màng bò rạp trên tấm lưng ấm áp của Kỷ Nghiêm, chẳng mấy chốc tôi đã được cõng đến phòng y tế.
Cặp nhiệt độ … trời ơi, 39 độ 8, gần đạt đến kỉ lục cao nhất trong lịch sử đau ốm của tôi rồi!
Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, bác sỹ của phòng y tế hỏi han tôi một vài
câu rồi nói: “Ban đêm nhiễm lạnh, cộng với việc chưa ăn sáng nên bị cảm
rồi, bị hạ đường huyết nhẹ nữa.” Bác sỹ đẩy gọng kính lên, lại giáo huấn tôi thêm một chặp: “Đừng có tưởng còn trẻ mà vô trách nhiệm với sức
khỏe của bản thân, ra ngoài phòng nghỉ ngồi một lát, cần truyền dịch.”
Kỷ Nghiêm dìu tôi đến ngồi trong phòng nghỉ, nói: “Anh đi mua chút đồ, em ở lại một mình không sao chứ?”
Tôi gật đầu theo phản xạ, cả người tựa lên lưng ghế.
Vừa mới cắm chai truyền dịch chưa được bao lâu thì Kỷ Nghiêm quay
lại, anh thoáng giận: “Điền Thái Thái, ai cho phép em thức khuya lại còn không ăn sáng hả?” Anh ta đặt mì ăn liền và sữa vào tay tôi.
Ôm gói mì và hộp sữa trong tay, tôi thoáng ngẩn người, sửng sốt: “Ý, sao sữa lại nóng thế nhỉ?”
Kỷ Ng