
xoay tròn, lại dùng lực vặn xoắn—
“Phựt ——” Sợi chỉ buộc khuy áo đứt lìa.
“Đây là bồi thường mà tôi muốn.” Chu Mộc khua khua cái khuy áo trong tay
trước mặt người đàn ông, “Chúng ta thanh toán xong rồi.”
“Này…” Chu Mộc
vừa thở hổn hển vừa gọi cô bạn thân đằng sau: “Tình Tử bà giúp tôi một
tay với… Cái va li chết tiệt này nặng quá đi mất…”
“Không, không
phải chứ…” Giang Ngữ Tình đi ở phía sau bám vào tay vịn cầu thang nói
hụt hơi: “Tôi bảo này Mộc Mộc… Bà nghĩ gì thế hả… Thuê cái chỗ tồi tàn
thế này… Trời ạ, xa xôi không nói… Ngày đầu tiên chuyển đến đã gặp cảnh
thang máy hỏng!”
“Bà cho là tôi cam tâm tình nguyện hả…” Chu Mộc
khinh thường tiếp tục hì hục đấu tranh với bậc thang: “Tòa soạn tạp chí
chỗ bà tấc đất tấc vàng , tôi mà thuê nhà trọ ở gần đấy, hàng tháng sau
này chị em coi như mất toi công… Trừ đi tiền thuê nhà, còn lại mấy đồng
lèo bèo kia… Bảo tôi ăn gió uống sương mà sống à?”
Gồng sức vung tay, đạp chân một cái, cuối cùng cũng leo được tới cửa nhà trọ.
Chu Mộc lấy chìa khóa mở cửa phòng, quẳng vali sang một bên rồi ngồi phịch xuống cái sofa nhỏ vừa trông thấy sau khi vào cửa.
Giang Ngữ Tình kéo lê một cái túi to bước vào phòng, treo lên sau cửa, đồ đạc gì đó cũng quẳng sang một bên, sau đó ngã vật xuống bên người Chu Mộc
sắm vai xác chết.
Nghỉ ngơi một lát, Chu Mộc đứng dậy pha một ấm trà xanh cho bạn, chính mình thì bắt tay vào dọn dẹp.
“Già rồi già rồi…” Giang Ngữ Tình cầm ly trà Chu Mộc đưa cho thổn thức không thôi.
“Bà không phải là già…” Chu Mộc vừa lau sàn vừa tiếp lời: “Chẳng qua là hầu hạ một lớn một nhỏ nhà bà nên mệt mỏi thôi.”
Không như quý tộc độc thân Chu Mộc, đối với “vợ đảm mẹ hiền” Giang Ngữ Tình
từ nhỏ đã lập chí lấy việc chăm sóc gia đình làm mục tiêu phấn đấu cả
đời mà nói, hai mươi hai tuổi kết hôn, hai mươi ba tuổi mang thai sinh
con hoàn toàn là chuyện nước chảy thành sông. Chính vì vậy, hai cô bạn
chí cốt cùng tuổi lại đi theo quỹ tích cuộc sống và sinh hoạt gia đình
khác biệt.
“Tôi nói này…” Giang Ngữ Tình nháy mắt nhìn Chu Mộc:
“Khó được khi bà về nước, sao cái chuyện chuyển nhà này mà còn phải tự
mình động tay? Đám hoàng tử kỵ sĩ đều chạy đâu cả rồi?”
“Đám hoàng tử kỵ sĩ đều gả làm chồng người ta rồi…” Chu Mộc đầu không ngẩng mắt không mở đáp lại một câu. “Ê, ê, nhấc chân…”
Giang Ngữ Tình nghe vậy rụt chân lên ngồi thu lu trên sofa, một tay đỡ trán
một tay nghịch cái chén nói: “Người bên ngoài thì thôi không nói… Thế
Lâm Tu nhà bà đâu?”
“Cái gì mà Lâm Tu nhà tôi…” Chu Mộc lúc này
mới ngừng tay, tiện tay giắt một lọn tóc ra sau tai: “Tình Tử, có biết
thế nào là bạn nối khố không hả? Tôi với ông ấy là bạn nối khố! Con thỏ
còn không ăn cỏ gần hang nữa là…”
Ánh mắt lóe lên, Giang Ngữ Tình kín đáo thở dài, ngay sau đó lại lười biếng nằm gối đầu lên tay vịn sô
pha: “Bà nói thế nào thì là thế đó… Nhưng mà, Lâm Tu không phải vẫn ở
trong quân khu Z sao? Chỗ này cách quân doanh của bọn họ cũng không xa,
chuyện bà tới thành phố A anh ấy không biết à?”
“Ừ.” Chu Mộc hời
hợt nói: “Bình thường anh ấy còn bận huấn luyện, mấy chuyện này không
cần nói cho anh ấy. Tự tôi ứng phó được mà.”
“Không phải, Mộc
Mộc, bà nói bà càng ngày càng hiếu thắng đến mức này… Có ích gì chứ?
Không thấy mệt à?” Giang Ngữ Tình bĩu môi nhìn chung quanh một vòng rồi
nói tiếp: “Bà nhìn lại căn phòng bà thuê này xem, một buồng một sảnh một gian bếp một nhà vệ sinh… Gộp lại giỏi lắm được hai mươi mét vuông… Bà
định tiết kiệm tiền cho ai đây hả?”
“Tôi sống có một mình, đòi
hỏi nhà rộng như thế để làm gì.” Chu Mộc vẻ mặt thản nhiên: “Chim sẻ dù
nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ*, trước mắt cứ ở tạm thế này đã.”
* đại ý kích thước tuy nhỏ nhưng trang bị bên trong cũng rất đầy đủ.
“Mộc Mộc, có chuyện gì bà nói thật với chị em đi,” Giang Ngữ Tình từ trên sô pha ngồi thẳng dậy: “Tôi biết bà không chịu thua kém, không thích ‘dựa
hơi’ cha mẹ, nếu bà không muốn dùng tiền trong nhà, tôi chi tiền thuê
cho bà một nhà trọ thoải mái ở khu vực tốt hơn một chút. Cùng lắm thì
sau này kinh tế dư dả bà trả lại cho tôi. Bà nhìn nơi này xem, địa điểm
lấy ánh sáng cũng kém, ngày nào cũng ở đây thì ngột ngạt lắm…”
“Bà ấy à…” Chu Mộc tươi cười liếc xéo cô bạn thân một cái: “Tình Tử, bà nói chuyện càng ngày càng giống mẹ tôi… Mỗi ngày bận bịu với hai vị kia nhà bà chưa đã nghiền, giờ còn muốn lo cả việc của tôi nữa phải không?”
“Cái đồ vô lương tâm chết tiệt…” Giang Ngữ Tình chán nản: “Tôi còn không
phải vì tốt cho bà đấy sao! Đồ vong ân bội nghĩa… Phí công lo lắng cho
bà.”
Chu Mộc cười khẽ đi qua ôm Giang Ngữ Tình một cái, một lúc
lâu sau mới cười cười chậm rãi mở miệng nói: “Tình Tử, tôi tới thành phố A, là để làm việc, không phải để hưởng thụ. Những chuyện khác đều không quan trọng… Nhưng về chuyện công việc, tôi phải ra dáng một chút để
những người đó thấy!”
Lời vừa nói ra, Giang Ngữ Tình im lặng, chỉ khẽ thở dài vỗ vỗ vai cô bạn thân: “Từ lúc mới quen bà đã thế này,
chẳng thay đổi tẹo nào… Được rồi, bà muốn làm gì thì làm, có điều… Mộc
Mộc, tôi vẫn phải nói lời này,