
! Anh, Lâm Tu, anh lại dám cự tuyệt em!”
“Ừ.” Làm như việc không liên quan đến mình, Lâm Tu thờ ơ thuận miệng đáp lời, vừa biếng nhác nghịch tóc Chu Mộc.
“Vì sao hả?!” Chu Mộc buồn bực ra trò. “Chẳng lẽ anh lén lút cặp kè với ai sau lưng em?”
“…” Lâm Tu chậm rãi ngước mắt lên: “Bình thường đùa giỡn với em thế nào cũng được… Chuyện này thì không được.”
“Vì mao!” Chu Mộc trợn tròn đôi mắt đẹp. “Chẳng phải anh nói bây giờ anh không có…”
“Nói thì nói thế…” Lâm Tu nhìn Chu Mộc gằn từng chữ: “Nhưng đối với anh mà nói… Danh phận rất quan trọng.”
Chu Mộc: “… Phắc!”
“Con gái con đứa mà không học được cái gì tử tế.” Lâm Tu nhíu mày: “Còn dám nói chữ kia, chốc nữa anh tét vào mông đấy!”
Từ trước đến nay Lâm Tu đã nói là làm, vì thế người nào đó chỉ đành câm nín nuốt cục tức vào bụng.
Náo loạn như thế, bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt, thế là chuyện này tạm thời được gác lại.
Hứa Úy và An Hòa quen biết hai người đã lâu, hai vợ chồng bận rộn trong
phòng bếp sục sôi khí thế, cũng không hơi đâu mà để ý đến tình hình Lâm
Tu và Chu Mộc. Thế nên bọn họ cũng không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng,
bầu không khí trên bàn cơm cũng coi như sôi nổi.
Cơm nước xong xuôi, ngoài cơm no rượu say, Chu Mộc còn thu hoạch được tình cảm ấm áp đã rất lâu rồi cô chưa từng cảm nhận.
Vậy nên khi Lâm Tu đưa cô về nhà choàng áo khoác cho cô, khoảnh khắc nói
lời từ biệt, Chu Mộc rất không có tiền đồ cảm thấy mũi mình cay cay.
Lâm Tu ân cần chăm sóc không phải ngày một ngày hai, thấy thế anh cũng chỉ
vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu người nọ, không nói một lời.
“Trời
lạnh, nghỉ ngơi sớm một chút.” Chỉnh lại vạt áo người nọ cho ngay ngắn,
Lâm Tu giơ tay gài một lọn tóc Chu Mộc ra sau tai, gương mặt khôi ngô
dưới ánh đèn đường càng trở nên lóa mắt mê người.
“Ừm.” Chu Mộc
khẽ hít hít mũi, lập tức phóng khoáng khua tay chào Lâm Tu: “Ngày mai
không phải còn phải về đơn vị à? Về sớm một chút mà nghỉ ngơi đi. Bao
giờ tìm được việc em mời anh ăn cơm.”
“Được rồi…” Lâm Tu nhoẻn miệng cười: “Anh không đòi hỏi nhiều đâu, sữa đậu nành Vĩnh Hòa là được.”
…
Lên lầu, mở cửa, vào nhà, không có gì bất ngờ xảy ra, Chu Mộc nhìn thấy cha mẹ ngồi trên sofa trong phòng khách, rất có tư thế “bày thế trận sẵn
sàng đón địch”.
Thấy con gái cưng vào nhà, mẹ Chu vội đứng dậy
bưng ấm trà đến, không nói hai lời ngâm một chén hồng trà mật ong nhét
vào tay Chu Mộc.
“Mộc Mộc, lại đây, uống chút hồng trà cho ấm
bụng.” Mẹ Chu vừa dắt con gái tới sofa, vừa tiện tay nhận lấy áo khoác
Chu Mộc cởi ra treo lên móc.
Chu Mộc nhận ly trà khẽ vâng một tiếng, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.
Bố Chu Chu Vĩ Bình ở một bên vẫn duy trì tư thế đọc báo thoáng đưa mắt liếc con gái một cái.
“Đi đâu về thế?”
“Nhà Hứa Úy ạ.”
“Cháu của ông cụ Hứa Thanh Tùng ấy hả?” Bố Chu lại ngước mắt lên lần nữa.
“Vâng.” Chu Mộc rũ mi mắt cẩn thận thổi thổi chén hồng trà nóng hổi.
“Đi một mình à?”
“Không.” Chu Mộc cầm cái chén khẽ hớp một ngụm. “Đi cùng Lâm Tu ạ.” Đầu lưỡi hình như bị bỏng rồi…
“Ờ…” Chu Vĩ Bình ậm ừ một tiếng rồi gấp tờ báo lại, sau đó lại giơ tay tháo kính mắt xuống. “Lâm Tu dạo này có khỏe không?”
“Nhìn cũng không đến nỗi nào.” Chu Mộc trả lời qua loa.
“Ôi chao? Mộc Mộc, Lâm Tu tới sân bay đón con à? !” Mẹ Chu treo áo xong quay lại ánh mắt lóe lên.
“Vâng ạ…” Chu Mộc cầm cái chén chốc một lại thổi khí.
“Vừa nãy cũng là nó đưa con về hả?” Trên mặt mẹ Chu ẩn hiện nét cười.
“Vâng.” Chu Mộc gật đầu.
“Nói thế nào nhỉ… Đến cuối cùng, trong cả đám người trẻ tuổi đồng lứa thật
đúng là phải để ý thằng nhóc Lâm Tu này!” Mẹ Chu có chút cảm thán nói:
“Ngày xưa còn có An Vũ với Hứa Úy để mà so sánh. Thằng bé An Vũ quả thật không tệ… Chỉ tiếc mệnh bạc phúc mỏng. Còn thằng nhóc Hứa Úy kia, kiêu
ngạo thì có kiêu ngạo một chút, tính tình cũng ương bướng, nhưng đàn ông con trai ấy mà, quan trọng không phải là cái nghị lực hay sao… Chỉ có
điều người ta cũng kết hôn trước con rồi.” Nói xong Mẹ Chu vội tổng kết
súc tích cho con gái mình nghe: “Lâm Tu thì khác… Tính tình tốt, làm
người cũng chu đáo cẩn thận, bình thường đối nhân xử thế ôn hòa, diện
mạo gia thế cũng không thua kém hai người kia…”
Đối với bài dạy dỗ tràng giang đại hải của mẹ mình, Chu Mộc hiển nhiên đã chuẩn bị tâm lý chu đáo.
Vậy nên, kết quả là, bà nói chuyện của bà, Chu đại tiểu thư chỉ cầm ly trà
ngồi ngay ngắn, dáng vẻ cúi đầu cụp mắt cũng không thể nhìn ra rốt cuộc
cô có nghe vào đầu hay không.
Mẹ Chu Mộc xuất thân từ gia đình
phú thương, khi còn trẻ đã nổi tiếng xinh đẹp bậc nhất khí chất hơn
người, trong khoảng thời gian ngắn vô số cán bộ cao cấp cậu ấm nhà giàu
không ai là không vui vẻ theo sau mỹ nhân muốn bàn chuyện cưới xin.
Nhưng vì sao lại nói mẹ Chu không đơn giản? Nhớ ngày đó bà tuệ nhãn thức anh hùng (có mắt nhìn ra người tài), chỉ liếc mắt một cái đã vừa ý cổ phiếu cao cấp* Chu Vĩ Bình giữa đoàn
quân đông đảo, đôi vợ chồng trẻ sống hòa hòa thuận thuận đã hai mươi tám năm, phải gọi là có tư có vị có chất có lượng, trong số những gia đình
quyền quý động tí là gà bay chó sủa cũn