
Nam Thương
quốc, mùa xuân năm một trăm mười sáu.!
Trên kinh
thành phồn hoa, tiếng kèn trống nhạc thỏi lên đinh tai nhức óc vang cả vùng trời,
cảnh tượng vui mừng sổi nổi náo nhiệt tưng bừng, một chiếc kiệu hoa tráng lệ
cùng đội ngũ xa hoa ở dưới ngã tư đường chậm rãi đi tới, tám người nâng đại kiệu,
trang phục cùng một sắc đỏ rực rỡ chói mắt, thu hút tầm nhìn nhiều người, phô
trương long trọng, dẫn tới dân chúng nhộn nhịp ào ào đều chen chân ngóng trông
chờ đợi.
“Này nhà ai
đón dâu, thật lớn còn rất phô trương nha?”
“Chuyện lớn
quan trọng như vậy ngươi cũng không biết, ngươi không phải là người Nam Thương
chứ, hôm nay chính là ngày Hiền vương gia cưới vợ.”
“Thiệt hay
giả, ngươi nói chính là gã nửa người nửa yêu vương gia ngốc tử?”
“Nhìn xa
toàn bộ Nam Thương quốc, trừ bỏ hắn, còn có người nào là Hiền vương.”
“Con gái
nhà ai không may mắn lại gả cho hắn?”
“Nghe nói
là Nhan gia đại tiểu thư.”
“Không có
khả năng nha, nhưng Nhan gia là thừa kế Vũ Dương hầu, mà Vũ Dương hầu làm sao
có thể đồng ý đem đại tiểu thư gả cho cái gã nửa người nửa yêu, lại là Hiền
vương ngốc tử, nghe đồn hắn còn bộ dạng kinh khủng đến cực điểm, tin tức của
ngươi có chính xác không đó.”
“ Tin hay
không tùy ngươi, nhưng cũng đúng lúc là Nhan gia đại tiểu thư nổi tiếng là phế
vật cũng xứng với Hiền vươn gia.”
“Hừ, hai
ngươi nha nói nhỏ chút, ở trên đường cái nghị luận Hiền vương gia cùng Nhan gia
đại tiểu thư vương phi, không sợ rơi đầu sao.”
Trong kiệu
hoa, một cô gái mặc khăn choàng vai hiện lên hình long phượng, đầu đội mũ phượng
được che phủ bởi khăn voan đỏ thẫm, nàng dựa vào trong kiệu vẫn không nhúc
nhích, dường như đang ngủ
Phút chốc,
dưới khăn voan đỏ tươi, một đôi mắt khẽ mở khuynh diễm tuyệt thế hai con ngươi
đen láy trong suốt như làn nước không gợn sóng, hiện lên một tia mê ly, trở
thành ánh sáng rực rỡ đoạt phách lãnh liệt.
Cảm giác đầu
đau kịch liệt, Nhan Noãn đưa tay khẽ xoa đầu mình
Đầu lại đau
nhức? Điều đó không phải là cho thấy nàng còn sống sao?
Điều này
làm sao có thể, nàng rõ ràng đã chết do chính đồng bọn của mình giết hại, cảm
giác đau đớn ngay lúc đó đến bây giờ ký ức vẫn còn mới mẻ, nếu nói hắn chỉ bắn
một phát súng, cái đó nàng còn tin tưởng chính mình còn có khả năng sống sót,
nhưng mà trước ngực của nàng trúng hơn mười vết thương, như vậy mạng sống cơ bản
có thể nói là cực kỳ nhỏ bé, hay là kỳ tích ngàn năm xuất hiện một lần đến với
nàng .
Bọn họ nên
bị chém chết bằng ngàn dao, thật sự là điều sỉ nhục của quân đội cảnh sát, là
phần tử cặn bã của đất nước, nhưng nàng là cảnh sát chìm xuất sắc nhất, rõ ràng
sắp tiếp cận thành công, ở thời điểm cuối cùng lại bị đồng bọn ám sát, tất cả
công sức đều thất bại trong gang tấc, rất tốt nàng không chết, không hủy hoại
được bọn khốn kiếp kia, thà nàng tự hủy hoại chính mình..
Trong mắt
có vật sắc lạnh xẹt qua, lúc này Nhan Noãn mới phát hiện trước mắt mình có đồ vật
gì che khuất, nàng liền lấy xuống, cơ hồ đánh giá không gian đậy kín nhỏ hẹp,
còn chưa đoán được chính mình đang ở đâu thì trong đầu nàng nhất thời hiện lên
một loạt hình ảnh, như cưỡi ngựa xem hoa* khiến nàng ứng phó không nổi.
(*cưỡi ngựa
xem hoa = chỉ nhìn vào bề mặt, không thấy rõ tính chất của sự vật bên trong)
Nhan Noãn sợ
ngây người!
Đây rõ ràng
là trí nhớ của một người khác, nhưng mà từng hình ảnh xuất hiện cảm thấy có
liên quan đến nàng, dường như chính mình đã từng trải qua.
Ngẩn ra hồi
lâu, nàng cuối cùng ý thức được, chính mình không phải gặp kỳ tích chưa chết,
mà là — nàng xuyên qua !
Kinh ngạc
qua đi, Nhan Noãn phát điên, tay vung nấm đấm nện thật mạnh liên tục về phía cỗ
kiệu.
“Ta x ngươi
đại gia xx, lão nương cư nhiên xuyên qua !”
Lực đạo
không nhỏ, làm kiệu hoa chấn động mấy lần lung lay, khiến nhóm người kiệu phu
hai bên lắc lư theo, bước chân thoáng chốc lộn xộn, mắt thấy kiệu hoa sắp ngã
xuống đất, mọi người sợ tới mức căng thẳng lên.
Bỗng nhiên
vang lên tiếng nói chói tai gay gắt của một nữ nhân mang theo vẻ hốt hoảng vội
vàng: “Ổn định, ổn định, mau, người đâu mau tới, giúp ổn định kiệu hoa”.
Lúc này kiệu
hoa mà ngã xuống tại đây trên đường cái này còn hơn là ném người chết, chắc chắn
biến thành trò cười khắp kinh thành trên các phố lớn ngõ nhỏ, Hiền vương kia
tuy rằng không bình thường, tốt xấu gì cũng là người hoàng tộc, lại lấy là người
Vũ Dương hầu tiểu thư, vì chuyện chê cười này rơi ra ngoài mà đồn đại ồn ào khắp
nơi, vậy hỉ bà này là người bị uy hiếp đầu tiên, sợ là đầu của nàng cũng rơi mất.
Nhan Noãn bị
cỗ kiệu làm cho choáng váng đầu hoa mắt, suýt nữa rớt ra ngoài, những người này, có thể hay không sẽ làm nàng
hôn mê.
Thân kiệu
thật vất vả mới được ổn định, âm thanh thân thiết của hỉ bà vang lên:“Làm cho
vương phi bị sợ hãi, vương phi, ngài không có việc gì chứ?”
Nhan Noãn đỡ
mũ phượng lên, đầu óc choáng váng nói: “Không có việc gì.”
Nặng thật,
cổ nàng cũng nhanh bị mũ phượng này đè gãy.
“Vương phi
không có việc gì là tốt rồi.”
Đội ngũ đón
dâu tiếp tục đi đến phía trước, Nhan